Bạch Linh gật đầu, rút ra một chiếc đũa, cầm ở trong tay thưởng thức. Chuẩn bị ra tay ở thời điểm mấu chốt. Tầm Mịch buồn cười nhìn đám người ở phía dưới kia đang cãi cọ ồn ào, yên lặng suy nghĩ, rất có tâm trạng muốn gọi món để vừa nhâm nhi vừa xem kịch. “Ngươi là ai?”  Người kể chuyện cũng coi như đã lấy lại tinh thần, lập tức nhớ tới người nữ tử vừa mới chất vấn mình. “Tiểu nữ tử chính là người mà mọi người bàn tán … xấu xí, không mặt mũi nhìn người, lòng dạ độc ác, Văn Nhân Tầm Mịch” Nhấc chân bước từng bước một xuống lầu:  “Tuy rằng bổn quận chúa cũng không biết khi nào thì bổn quận chúa biến thành người như vậy? Nhưng thật đúng là muốn cảm tạ vị tiên sinh này đã làm bổn quận chúa biết được chuyện này” “Thì ra, trong lúc bổn quận chúa không biết, lại có nhiều người đố kỵ với bổn quận chúa như vậy” Văn Nhân Tầm Mịch có kiêu ngạo của riêng nàng. Nàng có tài hoa hơn người, là một người cao quý.  Huống chi, hiện tại nàng chính là Nhu Gia quận chúa, do đích thân hoàng thượng phong hào. Sao có thể dễ dàng vứt bỏ sự tự tôn của mình. Mọi người vây xem náo nhiệt đều há hốc miệng ồ lên. Bọn họ có rất nhiều suy đoán, nhưng chưa từng đoán nữ tử này lại là vai chính mà bọn họ vừa mới đàm luận. Loại cảm giác này, thật là.... Nói không nên lời. Chỉ số thông minh bắt đầu quay trở lại. Bọn họ vừa mới làm gì, hùa nhau nói hoàng đế có mắt không tròng? Trời ạ! Đây chính là tội lớn, tội chém đầu, tru di tam tộc. Người kể chuyện cũng giật mình sửng sốt, hắn có thể cảm nhận được khí thế bức người đến từ trên người Tầm Mịch. Cái loại khí thế này chỉ có những người đứng trên cao mới có, nhưng lại phát ra từ một người bị chính mình khinh thường, làm hắn không có cách nào tiếp thu, trong lòng cũng có chút sợ hãi. “Người tới, đem vị tiên sinh này mang đi”  “Chửi bới quận chúa, nghi ngờ quyết sách của thánh thượng, rải rác lời đồn, đưa lên quan tra xét định tội” *Quyết sách: chính sách mang tính chất quyết định. Tiếng nói vừa dứt, lập tức có hai hộ vệ từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến trước mặt người kể chuyện, kéo hắn ra ngoài.  Tên kể chuyện kia bị kinh sợ, không còn lớn tiếng ồn ào như lúc đầu, miệng nói không nên lời.  Tầm Mịch thở ra một hơi, đang chuẩn bị rời đi, thì bên tai truyền đến một luồng gió sắc bén, cùng với âm thanh la hét đầy hoảng sợ. “Tiểu thư, cẩn thận” “Tỷ” Tiếp theo, chính là một loạt âm thanh hút không khí, đầu óc của Tầm Mịch còn trong choáng váng. Vừa mới đã xảy ra chuyện gì?  Tiểu Hương còn đang chìm trong hoảng sợ, đôi mắt của em trai nàng cũng hiện ra sợ hãi. Từ từ, tại sao tầm nhìn của nàng lại có thể nhìn rõ ràng như vậy. Đờ mờ, nón sa của nàng đâu mất rồi? Mẹ khiếp, ai làm chuyện này, tay thối như vậy? Lại dám đánh rớt mũ của nàng xuống đất.  Không biết mũ của nàng là đồ vật đổi từ tích phân hay sao? Có biết nàng mất bao nhiêu tích phân mới mua được từ hệ thống hay không? Vì mua cái nón đó nàng đã tốn rất nhiều rất nhiều tích phân. Giờ nó đã hỏng rồi … Nàng đội nó chưa tới ba lần … Nàng muốn khóc quá. Oa hu hu hu. Hoàn toàn không làm rõ ràng tình huống trước mắt, trong lòng Tầm Mịch giờ đây chỉ tràn ngập oán niệm, nên cũng không phát hiện ra sự phản ứng của mọi người trong trà lâu. Đau lòng nhặt lên nón sa rớt trên mặt đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất bám trên nón, giọng nói có chút lạnh lùng. “Không biết tùy tiện ra tay ức hiếp đối với một nữ tử là chuyện không lễ phép sao? Các hạ thật là làm bổn quận chúa lau mắt mà nhìn” Đờ mờ, mũ thật sự hỏng rồi, nàng tốn tích phân một cách vô ích. Đau lòng quá đi, nàng yêu cầu an ủi gấp. Đang đứng ở cửa sổ lầu ba, Bạch Linh vẫn đang duy trì tư thế bắn  ra chiếc đũa, mặt đã đỏ lên vì xấu hổ. Ngồi bên cạnh là Nam Cung Mộ Trầm cùng Quan Sanh Kình, hai người mở to hai mắt, vẻ mặt hiện lên ‘không thể tin’. Người nữ tử này chính là người mà bọn họ vừa mới nói xấu xí đến không dám gặp người?  Rõ ràng Phỉ Phỉ nói Văn Nhân Tầm Mịch xấu xí, lòng dạ độc ác. Vì ghen ghét dung mạo xinh đẹp của nàng, nên mới nơi nơi ra tay hãm hại nàng.  Ai tới nói cho bọn họ, chuyện này không phải sự thật. Dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, không có lý do gì nàng không dám gặp người? Nàng cần gì phải ghen ghét người khác? Chỉ bằng một đôi mắt đào hoa mọng nước ướt át đã đủ câu hồn đoạt phách, đủ để cho nam nhân quỳ gối ở dưới làn váy của nàng. Giờ phút này, đôi mắt đó vô cùng giận dữ, làm đôi mắt càng linh động càng quyến rũ. Nếu nói dung mạo của nàng xấu xí đến không mặt mũi nhìn người, thì những nữ tử trong thiên hạ này thật là không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa. “Thật... thật xin lỗi, Văn Nhân tiểu thư, tại hạ không phải cố ý, xin lỗi” Cổ họng của Bạch Linh có chút cay chát, mở miệng nói lời xin lỗi. Nhìn thấy đối phương vẫn luôn chăm chú nhìn mũ sa, càng cảm thấy xấu hổ. “Tại hạ lỡ tay làm hỏng mũ sa của cô nương, đền cho cô nương một cái khác là được” Hình như đối phương rất thích cái nón sa kia, nhưng bị chính sự lỗ mãng của mình hủy hoại. Nghĩ đến đối phương vì vậy mà sẽ đau lòng, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu. “Vương phi của bổn vương cần ngươi đền bù sao?” Tông Chính Mộc Phong vẻ mặt đen đúa đi vào.  Sáng sớm chạy đi tìm mỹ nhân, mới biết được mỹ nhân đã ra cửa đi dạo. Lập tức chạy đuổi theo, thì nhìn thấy mỹ nhân đang trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là không ngoan. Điều càng làm cho hắn muốn giết người … Chính là cái nam nhân đáng chết kia, cư nhiên dám trắng trợn quyến rũ mỹ nhân, thật là chán sống. Hiện trường lập tức lâm vào trạng thái yên lặng.  Vị này chính là chân chính ác ma. Là người có thể đảo ngược toàn bộ kinh thành này, không ai không biết đại danh. Bạch Linh vừa thấy người đến là An Vương, trong lòng luống cuống. Hắn là ám vệ của thái tử, tuyệt đối không thể để An Vương phát hiện. Còn việc, tại sao một ám vệ lại có thể rời khỏi chủ tử đi ra ngoài chơi bời … Thì chuyện này còn phải cảm tạ hoàng thượng cấm cung thái tử. “Mỹ nhân, mới sáng sớm nàng đã trêu chọc nhiều ruồi bọ như vậy, bảo bổn vương làm sao yên tâm đây? Hửm?” “Nàng nói thử xem, bổn vương phải phạt nàng như thế nào mới tốt đây?” Hiện tại, Tông Chính Mộc Phong thật sự rất tức giận. Nhưng hắn lại luyến tiếc tức giận với mỹ nhân, chỉ có thể tự giận dỗi với chính mình. Động tác của hắn vẫn là quá chậm. Nếu nhanh thêm một chút, thì đã có thể giết sạch hết những ánh mắt nhào lên người mỹ nhân kia.  Trong mắt Tầm Mịch hiện lên ý cười, ông xã bảo bối ghen tị sao? Thật là hiện tượng đáng xem, ưm... Nhưng cũng không cần chơi quá mức, bằng không ông xã nổi điên lên thì không tốt. “Vậy phạt thiếp mời vương gia đến phủ Quốc Công uống ly trà, xem như quà tạ lễ. Vương gia có thể tặng cho thiếp một cái nón sa khác được hay không?” Giơ giơ nón sa trong tay lên, giọng nói có chút buồn rầu kèm theo đùa cợt. Tông Chính Mộc Phong đang chìm trong không khí màu hồng tình yêu, lập tức nhụt chí như bong bóng bị xì hơi. “Bổn vương đem chính mình tặng cho nàng làm quà tạ lễ đi, một cái nón sa quá tầm thường rồi” Cầm lấy ra cái nón sa trên tay Tầm Mịch ném cho Ám Nhất đang đứng phía sau, kêu hắn đi mua mấy cái giống như vậy mang lại đây. Đối với việc mỹ nhân muốn đội nón sa, hắn tuyệt đối giơ hai tay hai chân tán thành. Mỹ nhân có nhan sắc khuynh thành như thế, làm sao có thể để những người đó nhìn thấy. Hai người nói nói cười cười rời khỏi trà lâu, để lại một đám người kinh ngạc đến ngây người cùng mấy người đang há hốc mồm tại lầu ba. ‘ Nữ tử này thật sự là Văn Nhân Tầm Mịch? Các ngươi ai nhéo ta một cái coi? ’ ‘ Đờ mờ, hôm nay cuối cùng cũng đã biết tới cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành ’ ‘ Nói thật, đại tiểu thư so ra kém vị này rất xa ’ ‘ Là ai truyền ra những lời đồn đó? ’ ‘ Hình như là từ phủ thừa tướng truyền ra tới. ’ ‘ Hình như là nha hoàn thiếp thân của đại tiểu thư Tiểu Duyệt. Lúc nào nào ta cũng nói nhị tiểu thư ỷ vào bản thân mình là đích nữ, khi dễ đại tiểu thư, còn ghen ghét đại tiểu thư, đủ điều … ’ ‘......" Hàng chục con mắt nhìn nhau, sau đó lập tức giải tán. Hôm nay tin tức quá oanh động, bọn họ muốn đi tìm người chia sẻ món ngon. “Cho dù nhìn từ xa, nhưng ta cũng không thể nào quên được đôi mắt đen trong sáng đơn thuần kia” Bạch Linh lẩm bẩm tự nói, không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói cho người khác nghe. “Một nữ tử như vậy, không phải tâm cơ che dấu quá sâu, giống như những lời mà Phỉ Phỉ nói ‘vô cùng ác độc’, thì đó chính là...” Nam Cung Mộ Trầm không có nói những lời tiếp theo, nhưng hai người kia đều hiểu. Thậm chí, trong lòng bọn họ càng thiên hướng vế sau, một người khuynh quốc khuynh thành như thế, cần gì phải ganh ghét, phải hãm hại người khác, làm chính mình trở nên xấu xí. Thân là đích nữ tướng phủ, không cao quý sao? “Vậy … Tại sao Phỉ Phỉ lại nói những điều đó với chúng ta?”  Quan Sanh Kình có chút chần chờ hỏi. Ba người bọn họ đều thích Phỉ Phỉ. Bởi vì nàng thiện lương, nàng đáng yêu. Nhưng không đại biểu bọn họ nguyện ý tiếp thu lừa gạt.