“Mịch nhi, con hãy nói thật với mẫu thân, con thật sự không có chuyện gì hết phải không?”
Thượng Quan Yên ngồi vào trong xe ngựa, đã tháo xuống mặt nạ đầy yếu ớt, quan tâm, lôi kéo Tầm Mịch hỏi thăm.
“Mẫu thân, con không có việc gì. Thật sự”
Tầm Mịch ôm cánh tay Thượng Quan Yên làm nũng.
“Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi. Mẫu thân lo lắng cho con suốt cả đêm”
Còn tốt, nữ nhi không có việc gì. Bằng không, nàng nhất định sẽ bắt toàn bộ phủ thừa tướng chôn theo.
“Mẫu thân, người... Người đối với tướng gia còn có tình cảm sao?”
Tính trước tính sau, Tầm Mịch vẫn là hỏi ra tiếng.
Nàng thật sự không muốn nhìn thấy một người mẫu thân mĩ lệ đến như vậy lại lãng phí quãng đời còn lại ở trên người thứ cặn bã kia.
(Mĩ lệ: đẹp)
“Nhiều năm như vậy … đã sớm không còn. Giờ đây, mẫu thân chỉ hy vọng Luật nhi cùng Mịch nhi có thể sống tốt, đã thấy đủ rồi”
Thượng Quan Yên một tay lôi kéo một người, vô cùng thỏa mãn, nhìn hài tử tươi cười hạnh phúc, như vậy bà đủ thỏa mãn rồi.
“Mẫu thân, con cùng đệ đệ cũng hy vọng người có thể hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại”
“Rời khỏi phủ thừa tướng đi”
“Mẫu thân, chúng ta cùng nhau nương tựa sống qua ngày, được không?”
“Con biết, người ở lại phủ thừa tướng kỳ thật đều là vì con cùng đệ đệ, nhưng chính mẫu thân cũng thấy được”
“Sống trong một nơi đầy nguy hiểm như vậy, người không thể nào bảo vệ được chúng con. Ngược lại, còn sẽ đem chúng con đẩy vào vực sâu. Con có thể may mắn tránh thoát được lúc này, nhưng tiếp theo thì sao?”
Bản thân của Tầm Mịch vốn không có tình cảm đối với những người trong phủ thừa tướng. Huống chi, còn có một ít người lòng mang rắn rết, hận không thể giết chết mẹ con nàng để thượng vị.
Thượng Quan Yên trầm mặc, đối với đề nghị của nữ nhi, nàng có chút động lòng.
Chỉ là...
“Mẫu thân, con biết người đang lo lắng cái gì, không phải nói ‘cân quắc bất nhượng tu mi’ sao?”
(Cân quắc bất nhượng tu mi: phụ nữ trùm khăn bịt mặt lại, năng lực không thua đàn ông. Ngày xưa, phụ nữ không được phép đi ra ngoài đường trừ khi mang khăn che mặt hoặc khăn trùm đầu)
“Bây giờ, chúng ta cũng chỉ làm theo câu nói của người xưa thôi.”
“Ai nói nữ tử chỉ có thể dựa vào nam tử mà sống, phải tuân thủ tam tòng tứ đức, cũng không thể vi phạm nữ trinh phụ đức. Nhưng, muốn làm được những điều trên, nữ nhân chúng ta phải còn mạng mới làm được nha”
Tầm Mịch đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm mẫu thân hưu cái thứ cặn bã kia.
Ở trước mặt hoàng đế làm chuyện này, vả mặt sẽ càng sảng, không biết, hệ thống có thể cho nàng càng nhiều tích phân hơn hay không?
Thượng Quan Yên nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nữ nhi, rồi lại nhìn dáng người thanh nhã tuấn lãng của nhi tử, yên lặng hạ quyết định.
Có một đôi trai gái phong hoa tuyệt đại như vậy, nàng tuyệt đối không thể để những người đó phá hỏng.
“Sau khi từ hoàng cung trở về, mẫu thân sẽ mang theo hai đứa trở về nhà tổ phụ”
Tầm Mịch biết, mẫu thân đã đáp ứng.Trong lòng rất hạnh phúc, gương mặt tươi cười cũng đẹp hơn rất nhiều.
Văn Nhân Luật cũng rất vui mừng, hắn rốt cuộc có thể rời khỏi cái nơi đầy áp lực kia rồi.
Nhưng An Vương lại tỏ vẻ không vui, mỹ nhân phải về vương phủ của hắn.
Chứ không phải phủ Quốc Công, thật là đau lòng quá đi.
Rất nhanh, đoàn người đã tới trước cửa hoàng cung, công công đã đứng đợi trước cổng.
Bởi vì có An Vương, nên dọc theo đường đi đều có thể nghe được âm thanh thỉnh an.
Đi vào trong đại điện, sau khi mọi người hành lễ, Tầm Mịch mới yên lặng đánh giá người nam tử trung niên ngồi phía trên cao kia.
Nhìn bề ngoài, là một nam tử ôn hòa nho nhã, nhưng ánh mắt gian xảo sắc bén.
(Ôn hòa: điềm đạm, không nóng nảy)
Xuống dưới một chút, là thái tử cùng nữ chủ đang đứng chụm đầu nói gì đó, hoàng đến nét mặt tự nhiên như không có việc gì.
Quả nhiên, đế vương chính là đế vương, nơi nào cũng đều có cơ sở ngầm.
“Cửu đệ, hôm nay nghĩ như thế nào mà lại vào cung thăm trẫm”
Hoàng đế không có nói thẳng vào vấn đề chính, ngược lại, tò mò hỏi An Vương.
Thái thượng hoàng dưới gối có chín người con trai. Hiện tại, người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế chính là lão đại, Tông Chính Mộc Phong là nhỏ nhất.
Vì cả hai người bọn họ đều là do hoàng hậu sinh ra. Đây cũng là lý do vì sao những vị hoàng tử kia không phải chết thì chính là đi đày. Chỉ còn duy nhất Tông Chính Mộc Phong được phong làm An Vương.
Trong tay nắm giữ thực quyền của nước An.
(thực quyền: quyền hành có thật)
“Không phải là thần đệ thật vất vả mới gặp được một người yêu thích, trong lòng lo lắng hoàng huynh khi dễ nàng, cho nên đành phải đi theo hay sao?”
Tông Chính Mộc Phong một chút ý tứ che dấu đều không có. Nói xong, còn sợ người khác không biết người mà hắn nói chính là ai, nắm lấy tay của Tầm Mịch, kéo đến đứng bên cạnh mình.
Hoàng đế - Tông Chính Mộc Dạ bất đắc dĩ cười cười. Tính tình người đệ đệ này của hắn thật đúng là giống như lúc còn nhỏ, không thay đổi chút nào.
(Bất đắc dĩ: không có cách nào, bó tay)
“Trẫm nhưng thật ra muốn nhìn, đến tột cùng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương nào mới có thể hấp dẫn sự chú ý của ngươi”
(Quốc sắc thiên hương: sắc nước hương trời)
Nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nhìn bạch y nữ tử hơi hơi cúi đầu đứng phía dưới:
“Ngẩng đầu lên”
Trong lòng lại gật gật đầu, khí chất trong sáng tựa như tiên trên trời, ánh sáng bao trùm toàn thân, đủ để chứng minh, đây là một vị mỹ nhân có đủ những tính chất tốt đẹp nhất.
Tầm Mịch nghe vậy ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn vị hoàng đế ngồi trên cao kia, khom lưng cười nhạt, dáng vẻ cung kính.
“Tiểu nữ tử là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng Văn Nhân Tầm Mịch, gặp qua hoàng đế bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quy củ của triều đại này khá khoan dung đối với nữ tử trong khuê phòng, giống như loại tình huống này thì không cần phải quỳ xuống.
Trong nháy mắt, Tông Chính Mộc Dạ kinh ngạc, nữ tử này sinh ra thật là xinh đẹp.
So với họa quốc Bao Tự, Đát Kỷ cũng không thua kém một chút nào.
Đáng tiếc, một mỹ nhân như thế lại không thể trở thành con dâu của mình. Nhưng mà cũng may, không phải cũng trở thành người một nhà hay sao?
“Tốt, một nữ tử có khí chất trong sáng tựa như hoa lan, giọng nói mát lạnh giống như nước suối, dáng người thanh lịch tao nhã như trúc.”
“Thật là một nữ tử thu thủy tựa như một vị thần, nguyệt như cốt. Sao trẫm lại chưa từng nghe qua tướng gia có một vị nhị tiểu thư tuyệt đại tư sắc đến như thế”
(Thu thủy: nước mắt của mùa thu)
(Nguyệt như cốt: ý nói xương cốt hay dáng vẻ của ai đó cao ngạo xinh đẹp như mặt trăng trên bầu trời đêm)
(Tuyệt đại tư sắc: sắc đẹp độc nhất vô nhị)
Tất cả mọi người đều sẽ luôn thiên vị cho những vật xinh đẹp. Huống chi còn là như một mỹ nhân yêu kiều quyến rũ đến như vậy.
Thừa tướng xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Sao trước kia hắn lại không phát hiện ra người nữ nhi này có sắc đẹp mỹ lệ quyến rũ chết người như thế? Nếu sớm nhận ra, thì làm sao xảy ra chuyện giống như hôm nay.
Ánh mắt của Tầm Mịch trong veo, một cái liếc mắt, làm cho tất cả những thứ có bản chất dơ bẩn đều hiện ra, không có một chỗ nào ẩn giấu.
“Bệ hạ quá khen, Tầm Mịch so ra còn kém đại tỷ, đại tỷ mới là mỹ nhân nổi danh khắp kinh đô, có tài hoa hơn người. Người có thể được đến tình yêu của đại tỷ, đều là người may mắn”
“Đương nhiên, có thể có được tấm lòng chân thành của thái tử điện hạ càng là tam sinh hữu hạnh. Chỉ đáng tiếc … Tầm Mịch không có phúc hưởng”
(Tam sinh hữu hạnh: may mắn, hạnh phúc đến ba đời)
Cho nên, nàng hưởng thụ không nổi vị nhi tử mắt mù của ông ta. Trong lòng yên lặng nói thêm một câu.
Nàng đã sớm cảm nhận được ánh mắt đầy ghen ghét kia, khinh thường hừ lạnh.
Còn vị thái tử bị Tầm Mịch điểm danh kia, thì cặp mắt đã sớm phát ra ánh sáng chói lóa, nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn không chớp mắt.
Đừng hiểu lầm, hắn không phải sa vào lưới tình với Tầm Mịch, mà là kinh ngạc cộng thêm kinh diễm.
Hắn đã từng gặp qua Văn Nhân Tầm Mịch, nhưng tuyệt đối không có xinh đẹp quyến rũ như người nữ nhân trước mắt này.
“Thái tử, ngươi nhìn cái gì? Đây chính là vương phi của bổn vương. Muốn nhìn thì nhìn thái tử phi đang đứng ở bên cạnh ngươi kìa”
Tông Chính Mộc Phong khó chịu bước lên ngăn cản tầm nhìn của thái tử, lạnh lùng quăng một câu cho thái tử.
Không đau không ngứa, lại có thể bôi tro trát trấu đầy đầu đối phương.
Không nhìn thấy được ánh mắt hận không thể ăn thịt người của vị đại tiểu thư mang tiếng thiện lương của phủ thừa tướng sao?
Nếu như định nghĩa của từ thiện là như vậy, thì hắn cũng coi như là mở rộng kiến thức.
Thái tử bị Tông Chính Mộc Phong nói cho nghẹn một họng. Nhưng lại không có gan cãi lại. Hiện tại, trái tim của hắn còn đang lo lắng không yên, lòng dạ nào suy nghĩ sâu xa.
Hiện tại, trong lòng hắn đang lo lắng. Không biết phụ hoàng có trách tội hắn về chuyện này hay không? Nhưng hắn sẽ không hối hận, hắn cưới nữ nhân mà mình yêu, hắn cam nguyện chịu phạt.
Ở trên xe ngựa, Thượng Quan Yên cùng Văn Nhân Luật đại khái đã nhìn ra ý tứ của An Vương.
Thấy hắn phát biểu dõng dạt ở trên đại điện, nơi nơi giữ gìn Tầm Mịch như thế, trong lòng cũng không có khiếp sợ. Chỉ là có hơi chút kinh ngạc thôi.
Đôi mắt của Văn Nhân Tường Chinh lại thiếu chút nữa trừng văng ra ngoài, Còn đâu dáng vẻ thanh cao thường có.
Tông Chính Mộc Dạ nhìn mọi người trong đại điện, trong mắt tràn ngập ý vị thâm trường.
(Ý vị thâm trường: sâu sắc hứng thú)
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
45 chương
10 chương
12 chương
64 chương
78 chương
34 chương
42 chương