【 Dù cho lại tới một lần nữa, biết rõ anh sẽ bị thương, em vẫn sẽ lựa chọn gặp được anh. Tình yêu rốt cuộc là ích kỷ mà. —— Tầm Mịch 】 ————— Ngón tay một chút, một chút, không hề quy luật nhẹ nhàng vỗ về vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ kia, mang theo nồng cháy triền miên cùng nhớ nhung. “Anh Tử Hi, anh biết không? Lần đầu tiên gặp anh, em còn thiếu chút nữa đem anh trở thành biến thái nữa nha” Dường như là nghĩ tới hình ảnh tốt đẹp nào đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt đầy dịu dàng. Giọng nói thì thầm nho nhỏ, phảng phất như tình nhân đang nói chuyện với nhau, ngọt ngào, ấm áp.  “Khi đó cảm thấy … trên thế giới này làm gì có nhất kiến chung tình, lại làm sao trùng hợp đến như vậy. Em lại vừa lúc gặp phải nó” “Nhưng mà, em tin tưởng vào điều đó nha. bởi vì … người đó chính là anh, cho nên em mới muốn đánh cược một lần” “Sự thật chứng minh, em đánh cuộc chính xác. Anh là ánh sáng của đời em, rồi lại nhanh chóng biến mất như vậy” “Anh Tử Hi, cầu xin anh đừng tàn nhẫn với em như vậy. Đừng vào lúc em phát hiện mình đã yêu anh, lại bỏ em ở lại một mình. Em sẽ không chịu nổi đâu, em sẽ phát điên mất” Cho rằng nước mắt đã không thể rơi tiếp, không nghĩ tới, chất lỏng kia lại vẫn cứ trào ra, không tiếng động trượt xuống gương mặt cô. Nhỏ xuống trước ngực của Đàm Tử Hi.  Người đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ say kia, trái tim đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên. “Anh Tử Hi, em biết anh đang rất mệt mỏi. Ngủ đi, em không làm phiền anh nữa đâu, em sẽ cùng chung với anh. Chúng ta cùng nhau ngủ, được không?” Tầm Mịch đá rơi xuống giày trên chân, kể từ ngày anh Tử Hi nói mang giày cao gót không an toàn, cô chưa từng mang nữa. Toàn thân cuộn vào trong lòng ngực của Đàm Tử Hi, ôm eo anh ấy, nhắm mắt lại. Không ai nhìn đến, cái người nằm ngay ngắn không nhúc nhích kia, ngón tay lại giật giật nhẹ nhàng chuyển động, lại rất nhanh đã trở lại yên lặng như lúc ban đầu. ☆☆☆ Trước cổng toà án, có thể nói là oan gia ngõ hẹp. “Cút ngay”  Tầm Mịch ánh mắt lạnh nhìn người đang ngăn cản đường đi của mình, nét mặt thể hiện rõ sự chán ghét cùng hận ý, còn có sát ý được che giấu ở sâu trong đáy mắt. Đã qua đi năm ngày, kể từ khi tuyên bố số mệnh của anh Tử Hi ca phải dựa vào ý trời. Hôm nay là ngày mở phiên toà xét xử. Cho dù Tầm Mịch không muốn rời khỏi Đàm Tử Hi, cũng không thể không tự mình tới xử lý. Cô muốn tận mắt nhìn thấy kẻ hại anh Tử Hi, nhận được kết cục đáng được có. “Cầm Tầm Mịch cô không cần khinh người quá đáng”  Mấy ngày nay Cầm Hoài Sắt trôi qua thật không tốt, không tốt đến nỗi, đi đâu cũng bị người đánh mắng.  Ngay cả baba người l1uc nào cũng yêu thương cưng chiều đau cô cũng hoàn toàn mặc kệ cô, Ngôn ca ca cũng vậy. Kể từ cái ngày đó, Ngôn ca ca giống như là biến mất vậy, làm cách nào cũng đều tìm không thấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy mọi chuyện đã hết thật rồi, nhưng lại có giọng nói, nói cho cô vận mệnh của cô vốn không phải là cái dạng này. Cái người bị triệu người mắng chửi chán ghét, hẳn là Cầm Tầm Mịch mới đúng, cô hẳn phải người được mọi người hâm mộ ghen ghét. Nhưng, hiện thực lại mạnh mẽ cho cô một cái tát, cô cảm thấy, những điều này đều là âm mưu quỷ kế của Cầm Tầm Mịch. Chỉ cần âm mưu bị vạch trần, thì mọi người đều sẽ biết, cô có bao nhiêu đáng thương, sẽ đứng ở phía cô. Cho nên, cô tự nói cho chính mình, phải nhẫn nhịn, chỉ cần nhẫn nhịn đến khi mọi việc sáng tỏ thì tốt rồi. Chỉ là, khi cô vừa nhìn thấy Cầm Tầm Mịch, cô đã nhịn không được nữa rồi. Tầm Mịch hoàn toàn không muốn nhìn đến con người này, cô trực tiếp ném một cái tát qua. ‘ Bốp ’ ‘ Aaaaaaa...’  “Cầm Tầm Mịch mày làm sao dám đánh tao, mày dựa vào cái gì?” Cầm Hoài Sắt vốn đã không thể nào bình tĩnh, đau đớn trên mặt cũng hoàn toàn khiến lý trí của cô ta bùng cháy. “Mày cái thứ tiện nhân, không phải là chỉ có một người mẹ mang thân phận cao quý hay sao? Nếu không phải mẹ mày họ Liễu, mày nơi nào có thể so sánh bằng tao” “Cầm thị vốn nên là của tao, còn mày, mang cái tiếng là con gái nhà họ Cầm cỡ nào may mắn, cỡ nào hạnh phúc.” “Còn tao thì sao? Tao cũng là con gái nhà họ Cầm, dựa vào cái gì mày có còn tao thì không có” “Mày không có chỗ nào bằng tao, nhưng lại có thể tùy tiện vẫy tay, tùy tiện mở miệng yêu cầu thì sẽ có người trước ngã xuống, người sau đi lên hoàn thành yêu của của mày” “Tao lại chỉ có thể không ngừng nỗ lực mới có khả năng có được đến thứ mà tao mong muốn. Ta nỗ lực tiến tới … nỗ lực, chẳng lẽ là tao sai sao?” “Mày luôn miệng nói tao là con riêng, con ngoài giá thú, đây là chuyện mà tao muốn sao?” “Cầm Tầm Mịch, mày cũng không so với tao cao quý bao nhiêu đâu” Tầm Mịch thưởng thức sự cuồng loạn của Cầm Hoài Sắt, đối mặt với sự chất vấn của cô ta, cười:  “Ha ha ha...” Cho đến khi cười đủ rồi, Tầm Mịch nhìn Cầm Hoài Sắt, đôi môi nhếch lên một độ cung đầy châm chọc:  “Cầm Hoài Sắt, cô diễn thành cái dạng này … diễn cho ai xem hả?” “Sao vậy? Chỉ số thông minh rốt cuộc online một chút rồi sao, muốn tạo nên một truyền thuyết người con gái quật cường không bị vận mệnh chèn ép sao?” “Ghê tởm, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, rốt cuộc mặt cô có bao nhiêu lớn?” Cô thật là không nghĩ tới, hiện tại, lá gan của những người này, cư nhiên lại lớn lên đến như thế. “Bởi vì cô ghen ghét, cho nên muốn hủy diệt tôi?” “Bởi vì cô không cam lòng, cho nên khắp nơi tính kế tôi” “Bởi vì nội tâm xấu xí của cô, thì cho rằng tất cả mọi người đều có lỗi với cô?” ‘ Ha ha ha ha....’  Tầm Mịch cười đến chảy nước mắt, trên mặt biểu tình thê lương xót xa. “Nếu vậy thì tôi tình nguyện chưa bao giờ quen biết cô, anh Tử Hi cũng sẽ không... sẽ không... ” Tôi biết, là bởi vì sự xuất hiện của tôi, mới làm anh Tử Hi gặp chuyện như vậy, nhưng … nếu lại cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi vẫn sẽ lựa chọn xuất hiện. Bởi vì tôi muốn bắt lấy phần tình ý không hề giữ lại kia. Tôi cũng chỉ là một cô gái, muốn được người yêu cưng chiều, muốn được người yêu yêu thương, muốn một cánh tay kiên cường, để mình có thể dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Rũ xuống mi mắt, che khuất đau xót cùng vô lực ở bên trong. Không để ý đến Cầm Hoài Sắt, cũng không để ý đến đám người chung quanh đám kia khe khẽ nói nhỏ bàn tán xôn xao. Thói hư tật xấu … người đời luôn tự nhận là mình thật nhân từ, nhưng bọn họ chỉ nghe có một bên đã phán người ta tôi tử hình.  Bộ dáng tội nghiệp đầy đau khổ của Cầm Hoài Sắt kia, trong đám kia người kia, không thiếu có người đối đồng tình với cô ta, thấy cô ta đáng thương. Hùa nhau chỉ trích Tầm Mịch, a... Thật là buồn cười, Tầm Mịch ơi là Tầm Mịch, thì ra cô cũng chỉ là một người yếu đuối. Nghe được có người chửi bới mình, còn sợ hãi cái gì kia chứ? Sợ hãi anh Tử Hi sẽ hiểu lầm, càng sợ hãi liên lụy đến anh Tử Hi. Thật đáng buồn, lại cũng chỉ có thể thầm than. Giờ khắc này, cô đột nhiên lại nghĩ tới. Chờ đến trăm năm sau, anh Tử Hi cũng đã không còn nữa, mình vẫn không ngừng xuyên qua thế giới khác. Trước kia, cô cố tình làm lơ vấn đề này, nhưng nó lại lần nữa xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong lòng cô, rồi lại bị cô mạnh mẽ áp xuống. ‘ Bảo Bảo, em nói thử xem. Có phải một khi đã đem một người khác bỏ vào trong lòng, thì đều sẽ lo được lo mất hay không? " Tầm Mịch nhịn không được, nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói có chút yếu đuối mà chính bản thân mình cũng không có phát hiện ra. Bảo Bảo bay tới trên vai Tầm Mịch, cọ cọ gương mặt Tầm Mịch:  “Ký chủ, Bảo Bảo sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô” Không khó nghe ra trong đó tràn ngập lo lắng, Tầm Mịch giơ lên khóe môi, cười cười, không trả lời. Cô cảm thấy, bản thân mình đã là ma chướng, không thể yếu đuối như vậy, anh Tử Hi còn chờ cô nữa. Xốc lại tinh thần, đi vào phòng mở phiên tòa, rồi lại gặp được một người không muốn nhìn thấy. Tầm Mịch mắt nhìn thẳng, tính toán trực tiếp đi qua, nhưng đối phương lại không cho. “Tầm Mịch”  Cầm Thịnh nhìn cô con gái lớn của mình nghênh diện mà đến, gương mặt rõ ràng gầy ốm rất nhiều, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Trong lòng nổi lên áy náy cùng đau lòng, vốn không nên là cái dạng này. Đôi mắt trong sáng đen nhánh kia, từ khi nào đối với mình hâm mộ cùng kính yêu, hiện tại đã là một hồ sâu không đáy, không cách nào khiến nó gợn sóng được.