【 Em rất may mắn, ở độ tuổi đẹp nhất có thể gặp được anh, em cũng rất may mắn, có thể yêu anh ở độ tuổi đẹp nhất. —— Tầm Mịch 】
—————
‘ Giai đoạn đầu tiên là phản công, giai đoạn thứ hai là tấn công, cũng đều đồng dạng ý tứ cùng mục đích, đúng không? ’
Bảo Bảo dùng sức gật đầu, sùng bái nhìn chằm chằm ký chủ nhà mình
‘ Ký chủ đại nhân, chị thật sự rất thông minh ’
Đó có phải nói, nó lần này rốt cuộc có hi vọng thăng chức, tăng lương, đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi, có đúng hay không?
Mười vị ký chủ trước thật vất vả mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, đều chỉ là miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn mà thôi.
Ngay cả mức độ: A còn chật vật hoàn thành, muốn qua không được, chứ đừng nói gì đến cấp độ: S.
Mấy ngàn năm nay, nó là hệ thống đứng đầu bảng già nhất, mà cấp bậc lại lại vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng, từ dưới đếm lên. Đau lòng quá đi.
Tầm Mịch duỗi duỗi người, cười như không cười, nhìn di động đang sáng lên.
Vở kịch lớn đã tới, không có để ý tới Bảo Bảo đang hạnh phúc nhảy nhót lung tung, mở ra di động, nhìn đến tin tức vừa mới truyền đến.
Đôi mắt nhíu lại, quả nhiên giống như dự đoán của mình.
[ Nhớ kỹ nhanh chóng điều tra phần còn lại, chờ kết quả của các ngươi ]
Phát xong tin nhắn, Tầm Mịch đem điện thoại ném sang một bên, không quan tâm đến.
Cầm Hoài Sắt ơi Cầm Hoài Sắt. Dù cho cô là nữ chủ, mất đi sự ủng hộ của các nam phụ cùng sự châm ngòi của nữ phụ, cô còn có thể chuyển bại thành thắng nữa hay không đây?
Thật là chờ mong.
Đôi mắt đen đầy rực rỡ càng thêm sáng lạn dưới ánh trăng sáng vào ban đêm.
Ban ngày, cô đã đem kế hoạch quy hoạch giao cho tổng giám đốc, Cầm Thịnh cũng tự mình rời khỏi vị trí.
Còn chuyện duy nhất khiến cô đau đầu, chính là cái người đã nhậm chức thành bạn trai, đang muốn kéo cô gặp người lớn trong nhà, điểm này làm Tầm Mịch trực tiếp chạy thoát thân.
Tổng kết một chút, có thể nói … hôm nay vẫn rất là thuận lợi.
Sao trời xinh đẹp như thế, Chu Công vẫn luôn đẹp trai như vậy, cô vẫn nên đi ngủ thôi.
Rạng sáng, đối với cú đêm mà nói, là thời gian tốt nhất làm chuyện xấu.
Một vị nổi danh ‘ biết tuốt’ đang rà tin giựt gân trên từng trang web, lại đột nhiên nhìn thấy một đề tài khá bắt mắt, nhấn vào xem.
Từ đây … lầm chung thân, a không, là bẩn chung thân.
Một sơ yếu lý lịch sơ lược vô cùng kỹ càng tỉ mỉ về cuộc đời của Cầm Hoài Sắt, từ cha mẹ, cho tới bạn bè, vô cùng chi tiết.
Đặc biệt là người mẹ tiểu tam bức tử vợ cả, toàn bộ quá trình đều bị vạch trần triệt để.
Cái gì tham mộ hư vinh, không biết xấu hổ, hay là kỹ nữ mỗi một câu, một từ đều không bỏ sót.
Lại tặng kèm một phần chứng cứ chuyên lợi dụng bộ dáng tội nghiệp, thoạt nhìn yếu đuối mong manh hãm hại n cô gái khác để cướp bạn trai của họ, thật là rất xuất sắc.
Cuối cùng, đàn chủ viết thêm mấy ngàn từ chải chuốt rõ ràng cảm nghĩ của mình, bài viết rất sâu sắc.
Cái gì gọi là khoác lên lớp bạch liên … lại làm ra chuyện đến ghê tởm như vậy, thì chính là đây.
(Bạch liên: sen trắng, là một loại hoa biểu tượng cho sự trong trắng, ngây thơ)
Căm giận, liên tiếp mắng chửi còn chưa hết giận, liên tục đăng lại hơn mười bài, còn đến trang web Baidu tạo thêm nhiều đề tài.
Chỉ trong chốc lát, không còn chỉ xuất hiện ở đầu đề trang web cá nhân, mà còn xuất hiện tốc độ ở các trang mạng lớn chuyên moi thông tin về chuyện đời tư của các ngôi cao.
Cuối cùng, còn trực tiếp leo lên trên đỉnh hot search, thành đầu đề rạng sáng.
‘ Bang ’
Di động nện ở trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, có thể thấy được, người ném nó có bao nhiêu tức giận.
“Ai làm? Đây là do ai tạo ra? Đúng, nhất định là Cầm Tầm Mịch, nhất định là nó”
“Không được, mình muốn đi tìm ba ba, ba ba nhất định sẽ tin mình”
Trong căn phòng đầy tối tăm, một cô gái đầu tóc bù xù, trạng thái điên cuồng, chật vật kinh khủng.
Nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi phòng, lại nhanh chóng dừng lại.
Nếu … Nếu cô thật sự không phải con cháu của nhà họ Cầm … thì cô phải làm sao bây giờ?
Không được, át chủ bài lớn nhất của cô chính là con gái của nhà họ Cầm, nếu mất đi nó, cô sẽ không thể nào đứng ở trong xã hội thượng lưu.
Càng không thể có cơ hội khiến anh Tử Hi yêu mình, anh Tử Hi chính là của mình, chỉ có thể là của mình.
Đều là con khốn Cầm Tầm Mịch kia, tất cả đều là bởi vì nó.
Nếu không có nó, thì mọi chuyện sẽ không như thế. Sau khi xuất hiện cái ý nghĩ này, trong đầu Cầm Hoài Sắt đã bị toàn bộ chuyện này chiếm giữ.
Biểu tình dữ tợn khủng bố, so với ác ma trong vực sâu còn muốn xấu xí hơn.
“Cầm Tầm Mịch, chỉ cần mày chết, thì sẽ không còn ai dám tranh giành với tao”
Nhanh chóng xoay người vào phòng, khóa trái cửa, gọi một dãy số.
Đây là đêm qua, khi cô ra ngoài tản bộ, trong lúc vô tình cứu giúp một người, cũng coi như là một danh nhân ở Đế Đô này.
[ Hoài Sắt, sao bây giờ mới gọi cho anh, có chuyện gì xảy ra với em sao? ]
Bên kia truyền đến một giọng nói trung lập có chút thô của một người đàn ông. Tuy rằng không êm tai, nhưng nếu nhẫn nại có thể nghe được.
[ Ngôn ca ca, ô ô ô ~~~~]
Giọng nói nghẹn ngào, bất lực cộng với hỗn loạn sợ hãi.
Đầu bên kia sau khi nghe xong, nôn nóng lên, liên tục truy vấn, muốn Cầm Hoài Sắt nói ra lý do, vì sao lại khóc.
Nghe được giọng nói đầy tức giận của đối phương, cũng hứa hẹn sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện. Giúp cô báo thù rửa hận, khi đó Cầm Hoài Sắt mới vui vẻ cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, trong cặp mắt kia tràn ngập ác ý, chưa từng thay đổi.
Nếu theo Tầm Mịch nói, thì sẽ phát hiện, cốt truyện bị trật đường ray rồi.
Cảnh này không phải là xuất diễn của nam phụ sao? Người gọi là Ngôn ca ca này là từ nơi nào lòi ra?
Quả nhiên vẫn muốn tán thưởng một câu, cốt truyện thật là vô cùng kiên cường bất khuất, rất mạnh mẽ.
Nam phụ bị người khác cứu, thì suất diễn vẫn có người thay thế bổ sung như thường.
☆☆☆
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, Tầm Mịch cũng thỏa mãn duỗi cái eo lười.
Híp mắt, mang dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹp đi vào phòng tắm.
Đàm Tử Hi cũng đúng giờ xuất hiện tại phòng khách biệt thự nhà họ Cầm, mang theo bữa sáng dinh dưỡng mà Mịch nhi nhà mình thích ăn.
Biệt thự nhà họ Cầm là một tòa kiến trúc cổ, chỉ có một tầng lầu, nhưng có rất nhiều phòng, lại chỉ có mười mấy người giúp việc.
Một là, bản thân Tầm Mịch không thích có quá nhiều người trong nhà. Hai là, nơi này chủ nhân cơ bản chỉ có một mình cô là chủ.
Cầm Thịnh hàng năm ở tại công ty, gần như là chỉ ở lại chung cư riêng của mình. Còn theo lời nói của Cầm Tầm Mịch, thì thật sự là chỉ ở một mình thì còn cần chờ kiểm chứng.
Còn Cầm Tầm Mịch, thì ở tại ký túc xá, cách trường học khá gần, để tiện cho việc học.
Còn vì sao trong khoảng thời gian này Tầm Mịch có thể nhàn nhã như vậy, đó là bởi vì vừa lúc nghỉ hè mà thôi.
“Chào buổi sáng, anh Tử Hi”
Tầm Mịch cực kỳ tự nhiên đi đến bên cạnh Đàm Tử Hi, tặng anh một nụ hôn buổi sáng đầy triền miên.
Đàm Tử Hi giúp Tầm Mịch dọn xong chén đũa, chuyên chú nhìn động tác nhanh chóng lại không mất ưu nhã khi dùng cơm của Tầm Mịch.
Tầm Mịch uống một chén cháo, ăn ba miếng gạch cua bao, bụng đều nhô cả lên.
Lấy khăn ăn xoa xoa miệng, hạnh phúc nheo lại đôi mắt, nếu cứ như vậy trôi qua hàng ngày, thì thật là hạnh phúc.
Người giúp việc nhanh chóng đi lên dọn bàn sạch sẽ, bưng lên hai ly trà hoa tiêu thực.
“Mịch nhi, tối hôm qua, có người đem mọi chuyện về con cóc kia moi ra trước ánh sáng, có chút dính dáng đến thanh danh của Cầm thị, cần xử lý không?”
Đàm Tử Hi thấy Tầm Mịch ăn no, mới chậm rãi hỏi.
Anh tỏ vẻ mình thật sự một chút cũng đều không muốn nhiều chuyện.
Nhưng, khi nhìn đến cái thứ kia khi dễ đến Mịch nhi nhà mình, lại còn buông lời chửi rủa người của mình, thì anh đã bắt đầu kế hoạch diệt trừ cóc nhái.
Đặc biệt là sau khi chuyện về con cóc kia bùng nổ vào tối ngày hôm qua.
Dưới tình huống kịch liệt như vậy, anh lại yên lặng bỏ thêm vài quả bom, khiến lửa cháy càng ngày càng lớn. Khi đó, phải nói là tâm tình vô cùng thoải mái.
Hiện tại, con cóc kia chỉ cần dám ra cửa, tuyệt đối sẽ ăn trứng thối vào đầu ngay.
Chỉ là.. không biết con ruồi nào lại có sọ não như ****, còn suy ra người nhà họ Cầm ai ai cũng đều không phải thứ gì tốt.
Cầm Thịnh là tra, cầm đại tiểu thư là thứ con gái bướng bỉnh, Cầm Hoài Sắt là ngụy bạch liên, cả nhà đều là xà tinh bệnh.
(Tra: nói những người làm chuyện xấu xa, chủ yếu là lừa gạt phụ nữ)
(Ngụy bạch liên: giả vờ ngây thơ, trong sáng, đáng yêu, tội nghiệp, yếu đuối, mong manh, cần có người bảo vệ mới sống được)
(Xà tinh bệnh: tương tự như bệnh tâm thần)
Những lời bình luận này vừa xuất hiện, thì tựa như chọc vào tổ ong vò vẽ, các loại ruồi bọ lập tức dính lên, tiếp tục công kích.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương