Edit: LoBe
* * *
Dư Duyệt tỉnh lại liền thấy Vĩnh Bình trưởng công chúa đang ngồi bên giường. Trong thời gian nàng hôn mê, Vĩnh Bình nếu không đọc một vài thoại bản ngắn thì chính là kể cho nàng nghe một số câu chuyện ngụ ý sâu xa cho nàng. Nhưng Dư Duyệt vẫn không rõ sự tình náo loạn ở vườn đào, kể cả đào yến cũng chỉ phân phó Yến Ngữ xử lý qua loa.
Dư Duyệt: "..."
Tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết lần này đã dọa sợ mẫu thân nên cũng nghe lời không ít.
"Đồng Kính, sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?"
Đồng Kính: 【.. 】
【Bằng mặt không bằng lòng! 】
Trong đầu hiện lên dòng chữ làm khóe mắt Dư Duyệt khẽ híp lại, có chút cạn lời nói:
"Mẫu thân không biết tình huống của ta, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?"
Chỉ là hôn mê do mất sức, nghỉ ngơi mấy ngày thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Đồng Kính tựa hồ bị câu nói của nàng làm nghẹn một hồi, mới đem sự tình mấy ngày nay truyền đến cho nàng. (LoBe: Đừng ai hỏi LoBe, LoBe cũng không hiểu đoạn này nghĩa là gì đâu, hix)
Mẫu thân nhà nàng tuy vẻ ngoài ôn nhu, được cưng chiều từ nhỏ, nhưng thủ đoạn không hề kém chút nào. Thời điểm ban đầu, sự tình xảy ra ở rừng đào bị nàng (Vĩnh Bình trưởng công chúa) tận lực em xuống, người nên biết đều sẽ biết, người không cần biết thì một chút tiếng gió cũng không nghe thấy. Dư Duyệt thì càng không cần phải nói, chuyện này căn bản sẽ không cùng nàng có một chút quan hệ nào cả, nàng bất quá là cảm nhiễm phong hàn, ốm đau mấy ngày thôi.
Mà Bạch Du Nhi, mẫu thân trưởng công chúa của nàng cũng cho người giám thị. Dư Duyệt dám khẳng định, nếu Bạch Du Nhi dám làm cái gì đó không nên, phỏng chừng đã bị mẫu thân nàng động thủ trước khi mở miệng rồi.
Đương nhiên, người đã trùng sinh là Bạch Du Nhi tất nhiên sẽ không ngu ngốc như kiếp trước. Việc Trưởng công chúa phái người giám thị đã nằm trong dự liệu của nàng từ trước, vừa đúng lúc cho nàng một cơ hội xoay chuyển cái nhìn về mình trong mắt Vĩnh Bình trưởng công chúa, đã vậy còn không bị hoài nghi.
Có một màn ở đào yến, nàng (BDN) lại cũng không có ý xấu giúp phủ công chúa qua một kiếp nạn, mẫu thân chắc chắn đã sinh hảo cảm với Bạch Du Nhi rồi, như thế sau này nàng cùng Bạch Du Nhi qua lại, mẫu thân cũng sẽ không bài xích.
Dư Duyệt cầm hạt ngọc ở vạt áo, vuốt nhẹ lớp hoa văn được thêu trên y phục, ánh mắt thanh đạm, nghĩ tới thời điểm đối mặt với Bạch Du Nhi lúc trước, thân thể lại không chịu khống chế, nàng thở dài
"Mấy ngày sau, Tam hoàng tử cũng sẽ tới mời ta đi du ngoạn."
【Ân, cốt truyện vẫn sẽ xảy ra như cũ, ngươi có tính toán gì không? 】
"Bọn họ là nhân duyên trời định, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ?"
Dư Duyệt đạm nhiên cười, nhẹ giọng hỏi lại.
【.. Quyết định của ngươi? 】
"Uh, Tam hoàng tử đã làm những việc đối với nguyên thân như vậy, ngươi nghĩ Trường Ninh làm sao có thể tiếp thu hắn thêm một lần nữa chứ?"
【Không có hào quang nam chủ che chở, mỗi lần ngươi đối mặt với Bạch Du Nhi đều phải chịu một lần khó chịu, đáng giá sao? 】
Dư Duyệt hơi hơi mỉm cười
"Từ khó đến dễ, để nhiệm vụ đạt được điểm cao, ăn chút khổ thì cũng có làm sao đâu."
Đồng Kính trầm mặc một hồi
【Vận khí của nữ chủ tăng lên, đối với ngươi ảnh hưởng càng lớn, chẳng lẽ ngươi muốn sau này mỗi lần thấy nữ chủ đều sẽ hôn mê ba ngày? 】
"Lần trước là ta không đúng, cho rằng biết cốt truyện.." Dư Duyệt cười khổ một tiếng, còn chưa nói xong Đồng Kính đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
【Trường Ninh vốn là trợ lực mà Thiên Đạo cấp cho nữ chủ, muốn thay đổi vận mệnh của nàng quả thật không hề dễ dàng như ngươi nghĩ. Nếu cho rằng biết được cốt truyện chính là vô địch, thì tại sao Trường Ninh không tự mình tới thay đổi mà phải dùng linh hồn để đánh đổi? 】
"Yên tâm, ta biết chừng mực, ta càng sẽ không thất bại."
Gió lạnh thổi xuyên qua qua song cửa, mang đến hương thơm của hoa lê, cũng thổi lên màn che trân chân, tiếng va chạm đinh đinh thanh thúy dễ nghe, tựa như giọng hát nhẹ nhàng của mỹ nhân. Tay Dư Duyệt nắm chặt, đôi mắt đen nhánh đào hoa phảng phất như rớt xuống muôn trận hà quang, tỏa sáng lộng lẫy, đẹp đến lóa mắt. Nàng sẽ không thất bại, bởi vì cơ hội này là Trường Ninh đã từ bỏ luân hồi để đổi lấy, cũng là vì nàng.. không muốn quay lại cảnh như ban đầu!
Đồng Kính lại lần nữa trầm mặc hồi lâu
【Hảo. 】
* * *
Quả nhiên mấy ngày sau, thân thể Dư Duyệt hồi phục, Tam hoàng tử lập tức tới bái thiếp.
Mới vừa bước vào chính sảnh, nam tử như xuân phong với gương mặt ôn hòa cùng thanh âm trầm thấp từ tính liền rơi vào trong tai Dư Duyệt. Nàng ngưng mắt nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy cùng với nụ cười nhu hòa.
Ánh mắt Dư Duyệt thanh triệt như cũ, phấn môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, gót sen nhẹ nhàng, bước đi khoan thai, phong tư lả lướt, nhẹ nhàng khom người, ưu nhã hào phóng lại không mất lễ nghi:
"Gặp qua mẫu thân, gặp qua Tam hoàng tử."
Mạc Ly Cẩn vội tiến lên một bước, nâng Dư Duyệt dậy, nhẹ giọng nhu hòa nói:
"Trường Ninh làm sao cần phải hành lễ với ta."
"Lễ nghi không thể bỏ" Dư Duyệt lại cười nói.
Mạc Ly Cẩn phong thần tuấn lãng, anh khí bức người, trên khuôn mặt hiện lên sự bất đắc dĩ nhàn nhạt, lại ẩn một tia sủng nịnh
"Trường Ninh vẫn luôn tri thư đạt lý như vậy." Mạc Ly Cẩn chuyển mắt nhìn về phía Vĩnh Bình trưởng công chúa, mang theo thái độ thân cận của vãn bối "Lễ nghi tuy quan trọng, nhưng người trong nhà làm sao cần phải câu lệ đâu? Cô mẫu người nói có phải hay không?"
Vĩnh Bình trưởng công chúa che miệng cười, mặt mày lưu chuyển một cỗ ý cười nhu hòa:
"Sự tình của người trẻ tuổ các ngươi cũng không nên hỏi ý cô mẫu đâu."
Mạc Ly Cẩn tựa bối rối nói "Cái này thật làm chất nhi khó xử, Trường Ninh cũng không hải là trẻ nhỏ dễ dạy nha!"
Dư Duyệt khẽ cười một tiếng, khẽ nghiêng đầu, băng tinh trụy () giữa trán lay động, khiến cho làn da trắng mịn như ngọc của nàng càng thêm nổi bật, đôi đào hoa mắt càng thêm rực rỡ lấp lánh.
"Tam hoàng tử thật là oan cho Trường Ninh, Trường Ninh khi nào không nghe lời người nói đâu?"
Mạc Ly Cẩn nhẹ gõ bạch ngọc phiến* lên bàn tay, trên mặt mang theo biểu tình "bị ta bắt được" "Nhìn xem, một lời Tam hoàng tử, hai lời Tam hoàng tử, ta lại chưa từng nói Trường Ninh gọi ta là Tam hoàng tử."
Dư Duyệt vô tội chớp mắt, cười hỏi:
"Người không phải Tam hoàng tử sao?"
Mạc Ly Cẩn liếc mắt nhìn nàng một cái, cười mắng:
"Nghịch ngợm."
Trai tài gái sắc, cười nói âu yếm, hai đứa nhỏ vô tư, nếu như bỏ qua quyền mưu giang sơn, ích lợi tính kế ở phía sau, ai lại không tán thưởng một tiếng duyên trời tác hợp đây?
()
*: Quạt ngọc màu trắng, LoBe thấy để như cũ hay hơn nên không thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
71 chương
34 chương
85 chương
5 chương