Thời gian trôi qua thật nhanh mau, chớp mắt một cái đã tới ngày mùng chín tháng chín.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Đường Quả cũng chính là sinh nhật của cô.
Để tổ chức sự kiện lần này, Lãnh Duệ đã hao tổn không ít tâm sức và rất nhiều tiền bạc. Hắn vì Đường Quả mà trực tiếp cho tu bổ một sân khấu thật lớn, có thể chứa hơn mười vạn người.
Nếu cô ấy muốn lui khỏi giới giải trí, hắn cũng muốn cô có thể lui về một cách vẻ vang. Đây cũng coi như món quà sinh nhật đặc biệt mà hắn muốn dành tặng cô.
Những fan hâm mộ của Đường Quả chưa từng nhiệt tình đến vậy. Chưa để chương trình bắt đầu, tất cả đều đã rưng rưng nước mắt nhìn người con gái đứng trên sân khấu sáng rực. Bất tri bất giác, bọn họ đã đồng hành cùng cô bảy năm.
Tất cả vẫn luôn cho rằng, cô gái ấy sẽ vĩnh viễn chia sẻ thanh xuân cùng bọn họ. Không nghĩ rằng chỉ sau bảy năm ngắn ngủi, cô ấy quyết định dừng cuộc chơi. Chỉ bảy năm ngắn ngủi cô ấy và bọn họ đã giành cho nhau bao kỉ niệm ngọt ngào, bao niềm vui, tiếng cười,...
Suốt cả buổi biểu diễn, ngoại trừ tiếng ca hát của Đường Quả thì không một ai mở miệng nói chuyện. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả một khoảng trời rộng lớn. Ánh mắt mọi người thật tập trung, bởi đây đã là buổi biểu diễn cuối cùng.
Tương lại sau này, họ có lẽ sẽ không bao giờ nghe được một giọng hát tuyệt vời như vậy nữa. Họ không còn có thể dùng âm nhạc đánh thức tiếng lòng được nữa. Và có lẽ... sẽ không có người vừa khiến tất cả khi thì yêu thương lúc lại oán trách nữa.
"Tiểu Quả vì sao em ấy lại muốn rời khỏi giới âm nhạc?"
Lãnh Duệ thu hồi ánh mắt: "Không biết."
"Anh cũng không biết?" Trần Việt Sinh kinh ngạc,
"Tôi còn cho rằng, cô ấy vì anh mà quyết định rút lui khỏi ngành giải trí."
Hiện tại khi đã biết không phải, trong lòng Trần Việt Sinh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đồng thời hắn cũng phát hiện Lãnh Duệ cả người đang căng cứng. Dường như nắm tay cũng siết chặt lại vì tức giận hay bồn chồn điều gì đó.
"Lãnh Duệ?"
"Anh làm sao vậy?"
Lãnh Duệ thả lỏng nắm tay, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi bóng hình người con gái trên sân khấu.
"Tôi đang định cầu hôn cô ấy."
Tuy rằng cả hai đã đi đăng kia kết hôn nhưng vẫn chưa cho cô một hôn lễ chính thức. Hắn cũng muốn bản thân đủ can đảm để cầu hôn cô. Để khiến cô cam tâm tình nguyện đáp ứng.
Nhưng đến giờ hắn chậm chạp không dám đi tiếp một bước. Bởi, nếu tổ chức hôn lễ sẽ không tránh khỏi việc cả hai tiếp xúc da thịt.
Vậy nên, hắn vẫn do dự.
Nếu trong hôn lễ, hắn trước mặt mọi người đẩy cô ấy ra. Chắc chắn sẽ khiến Đường Quả tủi thân, khiến cô thành trò cười trong mắt người đời.
Có lẽ, hắn vẫn nên chờ thêm chút thời gian.
Trần Việt Sinh không nói gì. Hắn không có ý muốn hỏi Lãnh Duệ đã chuẩn bị tốt chưa, hay suy nghĩ cổ vũ Lãnh Duệ cầu hôn.
Dù đã dứt khoát kết thúc với Đường Quả nhưng hắn vẫn có những tâm tư riêng. Đúng vậy, có lí nào hắn lại đi giúp tình địch chiếm lấy trái tim người con gái hắn yêu chứ?
Lúc này, mọi người đều hoà theo những bài hát của Đường Quả mà không phát hiện ra trên trán cô gái kia đã toát mồ hôi lạnh. Có để ý cũng chỉ cho rằng, cô đang cháy hết mình trong những giây phút cuối cùng của sự nghiệp. Cháy trong thế giới âm nhạc đầy màu sắc, trong sự cổ vũ của tất cả fan hâm mộ.
Dưới lớp makeup xinh đẹp là gương mặt trắng bệch đầy mệt mỏi. Tay cầm micro cũng bắt đầu run rẩy.
Cổ họng bắt đầu truyền đến vị tanh ngọt. Nó nghẹn ở cổ nhưng lại không thể nhổ ra.
Bởi vì, đây là ca khúc cuối cùng.
Đường Quả cắn chặt răng, dùng hết sức lực đem biểu diễn ca khúc thật hoàn mỹ. Cuối cùng vì mệt mỏi mà ngồi gục dưới sàn sân khấu. Một tay che trán, an tĩnh ngồi xuống không nói thêm một lời.
Âm nhạc cũng đã dừng lại. Các fan hâm mộ đang đợi thần tượng của mình đứng lên, cùng bọn họ trò chuyện.
Một phút đồng hồ trôi qua.
...
Hai phút đồng hồ trôi qua.
...
Mọi người không thể chờ đến phút thứ ba.
Tất cả đều cảm thấy đang có chuyện gì đó không ổn xảy đến. Nhân viên công tác hậu trường còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Duệ đã nhảy lên sân khấu, đáng tiếc hắn vẫn không dám lại gần cô gái kia.
Đúng lúc ấy, giọng nói của Đường Quả yếu ớt vang lên.
"Thực xin lỗi các bảo bảo, có chút mệt mỏi."
Fan hâm mộ thở dài nhẹ nhõm. Tâm trạng căng thẳng của Lãnh Duệ buông xuống. Hắn vẫn như cũ đi về phía người con gái đứng trên sân khấu. Không ít fan phía dưới nhận ra đây chính là người áo đen. Người từng xuất hiện trong concert đầu tiên của thần tượng bọn họ. Sự xuất hiện của anh nhanh chóng lấy lại không khí cho buổi biểu diễn.
Lãnh Duệ cầm lấy mic. Cũng không cúi xuống kiểm tra tình hình sức khoẻ của Đường Quả đang ngồi gục phía dưới, chỉ nói với những người dưới khán đài.
"Vợ tôi chắc hơi mệt. Tôi mang cô ấy đi nghỉ ngơi một chút."
Fan một chút không có trách tội, thay vào đó lại càng thêm ồn ào. Trời ạ, không ngờ bọn họ lại có thể tận mắt chứng kiến tình yêu của thần tượng. Không ngờ lại ngọt ngào đến vậy. Người đàn ông trước mắt chính là hình tượng vị bạch mã hoàng tử của biết bao tâm hồn thiếu nữ mộng mơ.
Lãnh Duệ buông mic xuống, làm bộ như phải ôm Đường Quả đi. Không ngờ bàn tay vừa mới duỗi ra ngay lập tức cảm thấy một cảm giác chán ghét lan đến tận xương tuỷ. Bất giác, hắn đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Truyện khác cùng thể loại
359 chương
91 chương
108 chương