Dường như lần này đã nắm chắc trong tay chức vô địch, Lục Kỳ còn thoan thai dám tới muộn. Vừa bước vào hậu trường, cô ta đã đảo mắt xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đường Quả. Người đồng hành cùng Lục Kỳ, vẫn như cũ là thiếu gia họ Lãnh. Hai người họ như hình với bóng, không thể tách rời. Lúc nào cũng ngọt ngào, sánh bước bên nhau. Lãnh Tử Việt cũng nhìn về phía Đường Quả, trong lòng không tự chủ được mà lại nhớ về tối hôm qua ở biệt thự. Dẫu biết đời sống của ba cùng các tình nhân nhỏ luôn nùng tình ý mật, nhưng khi được chứng kiến hết tất cả, tâm tình hắn vẫn cảm thấy vô cùng vi diệu. Hiện tại mỗi một lần nhìn đến Đường Quả, trong đầu nam chính lại nghĩ về đêm nọ. Âm thanh ngọt ngào mà nũng nịu ấy, bộ dạng mê người ấy. Tất cả đều gim sâu trong trí óc của Lãnh Tử Duệ. Nhưng bạn gái cũ của hắn, nay đã thành tình nhân nhỏ của ba. Hai người họ mỗi tối sẽ cùng nhau "mây mưa, quấn quít". Khi nghĩ đến việc này, trong lòng nam chính càng khó chịu. Tâm trạng vô cùng phiền não! Đường Quả đủ tinh tế để cảm nhận cái nhìn kì lạ đến từ cặp đôi nào đó. Tất nhiên cô cũng chẳng tỏ ra quan tâm. Một mực lờ đi cái nhìn chả mấy thiện cảm dành cho mình. Ngồi cạnh Đường Quả là một MC. Vừa thấy hai người nọ xuất hiện, lại nhìn về phía này, cô ta tưởng Lục Kỳ cùng Lãnh thiếu chào mình. Vội ngẩng đầu, mỉm cười chào hai người nọ. Cô tiến lên trao cho Lục Kỳ mic và chuẩn bị phỏng vấn. Lục Kỳ đón lấy mic từ tay, cười vui vẻ bước gần đến chỗ Đường Quả, vui vẻ hỏi thăm. "Đường Quả, nhìn bộ dạng thoải mái của cô. Chắc là cô đã chuẩn bị vô cùng tốt cho phần thi phải không?" Lục Kỳ lớn lên rất xinh đẹp, nhất lúc cô cười rộ lên lại càng rực rỡ: "Giọng hát của cô đã rất đẹp, khi hát lên vô cùng êm tai. Vậy phải chăng đã nắm chắc trong tay vị trí quán quân?" "Vậy cô có chắc chắn không?" Đường Quả không có trả lời Lục Kỳ nói, ngược lại cô lại hỏi. Lục Kỳ thấy sự tinh ranh của Đường Quả, chỉ cười nhạt: "Tôi rất tin tưởng vào nỗ lực của bản thân mình. Hôm nay đứng ở đây tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy điều đó. Sau quá trình học tập bài bản ở nước ngoài, tôi đương nhiên là có tự tin vào tài năng của mình. Tuy biết giọng hát của Đường Quả vô cùng ưu tú, nhưng tôi tin rằng mình cũng không kém." "Nga......" Đường Quả kéo dài âm điệu. Mọi người ở đây đều cho rằng cô đã nhận thua. Ai ngờ kế tiếp cô lại nói một câu khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ. Đường Quả một tay chống cằm, đôi mắt hơi nâng lên liếc nhìn Lục Kỳ. "Nhưng cô vẫn đừng nên nghĩ như vậy. Nên biết rằng giải nhất sẽ thuộc về tôi. Dẫu biết cô đã nỗ lực thật lâu, mất bao nhiêu năm ở nước ngoài học tập. Nhưng thật đáng tiếc, ai bảo cô xui xẻo quá. Lại bất cẩn gặp tôi trong cuộc thi này làm gì." "Nhưng tôi tin chắc rằng, với tài năng của cô và tất nhiên trong cuộc thi không có sự xuất hiện của tôi nữa thì cô sẽ chắc chân trên ngôi vị cao nhất." Đường Quả tươi cười hoàn mỹ. Nụ cười này, gương mặt này khiến mọi người cảm thấy những lời của cô cũng không hề có ý gì xấu. Đây chắc chỉ là những suy nghĩ trong lòng của cô gái nhỏ, không chút kiêu căng mà có phần tự tin vào tài năng của chính mình. Không phải tự tin là điều những người có tài thực sự nên có sao? "Bất quá, cô cũng không cần thất vọng, tuy rằng cô có lớn hơn tôi 2 tuổi, nhưng trong giới này vẫn được coi là rất trẻ. Có sức trẻ như vậy, cơ hội vẫn còn rất nhiều." ... Nhưng thí sinh khác im lặng đánh giá cuộc đấu khẩu giữa hai người. Bọn họ đều phát hiện ra, nụ cười hoàn mỹ của Lục Kỳ đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là gương mặt bị chọc giận đến nhíu mày. Bộ ngực Lục Kỳ vì tức giận mà phập phồng vài nhịp, hít vài hơi sâu thật lâu. Sau đó cô ta mới kìm hãm được sự phẫn nộ lại. Dù đã bình tĩnh đến đâu thì cô ta cũng cũng không còn giữ được sự đoan trang, hoàn hảo nữa. Nhưng lời cô ta nói ra quả thật có phần cay cú. "Nói trước bước không qua đâu. Dù sao chúng ta cũng không biết được tương lai... Nói hay quá lúc sau thất bại thì mặt sẽ rất đau." Những người khác cũng nhìn ra, trong cuộc thi này, chỉ hai người họ là không ngừng đối phó nhau. Chắc chắn giải nhất cùng giải nhì sẽ được chia cho một trong cô gái. Nhưng nếu muốn được đặt tay lên chiếc cúp, còn phải xem bản lĩnh của ai cao hơn nữa. Ngay lúc này, người chủ trì cuối cùng đã tìm được đề tài vô cùng thú vị. Gấp không chờ nổi đã vội vàng đi tới. Ngay lập tức máy quay lia vào vị trí hai người. Đặc tả gương mặt của hai người con gái xinh đẹp. "Lục Kỳ, Đường Quả, giữa các cô phát sinh chuyện gì không thoải mái sao?" Gương mặt MC ngập tràn hứng thú: "Có phải hai cô cho rằng người còn lại là chướng ngại vật nên mới chướng mắt lẫn nhau có phải không. Thù riêng có phải đã xuất phát từ vòng loại có phải không?" Cũng vì hai người này đều là những gương mặt mới trong làng giải trí, bởi vậy MC mới dám hỏi nhiều như vậy. Càng biết nhiều, vậy lúc chiếu lên TV sẽ càng có drama cho mọi người cùng bàn tán. Và việc này cũng có thể kéo danh tiếng của cả hai người xuống. Nhưng chỉ cần ratings chương trình cao, chỉ cần tiết mục của họ nổi thì những điều khác chẳng hề quan trọng. Hai người càng đấu tranh gay gắt, những người làm chương trình càng vui vẻ. Gương mặt Lục Kỳ quay ngoắt, giữ cho mình một nụ cười sáng lạn, cô nhanh chóng phân trần: "Không có, tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt. Đúng là bên ngoài chúng tôi cạnh tranh lẫn nhau thật gay gắt, nhưng thật ra thực tế lại không phải vậy. Cạnh tranh giữa chúng tôi là cạnh tranh lành mạnh. Cạnh tranh trong lời ca, tiếng hát. Cả hai ai cũng muốn đem đến cho khán giả những trải nghiệm tuyệt vời nhất. Cả Đường Quả cùng tôi không có bất cứ ân oán cá nhân nào. Thật ra tôi còn vô cùng thích cô ấy, một em gái nhỏ rất đáng yêu. Chưa kể giọng hát của cô ấy mới đẹp làm sao." "Đường Quả, cô thấy chuyện này như thế nào?" Đường Quả gật gật đầu: "Cô ấy nói rất đúng." Lục Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng câu nói mà kế tiếp của Đường Quả đã khiến cô ta tức giận đến phồng mang trợn mắt.