Mau xuyên nhật ký luân hồi của hải yêu
Chương 160 : Hoá Ratôi Đã Từng Chết Ở Quá Khứ 22
Toàn bộ tài liệu hay thành quả nghiên cứu đều bị quái vật xé nát nhét vào bụng.
Những chuyên gia tham gia dự án này không còn một ai toàn mạng.
Không bị xé nát xác thì cũng bị yêu quái ăn thịt.
Tư liệu nghiên cứu gốc bị hủy hoại, tất cả công sức đều sụp đổ rồi.
Đường Ám...kẻ này thực sự so với quái vật chân chính còn đáng sợ hơn gấp tỉ lần.
Anh ta không chỉ hủy diệt một nửa nền văn minh của nhân loại viễn cổ, lại còn khiến họ tuyệt chủng nữa chứ.
Song điều ác độc nhất ở đây, khi mà con người đang đứng trên bờ tuyệt vọng, anh ta chìa tay ra cứu họ, khơi dậy trong lòng họ một khát vọng sống mãnh liệt, trở thành Đấng Cứu Thế được họ tôn sùng.
Một khi những người sống ở khu căn cứ kia biết được rằng vị thần minh trong lòng họ đó lại là gã yêu quái cấp cao, tội nguồn của mọi sự bi thảm trên thế gian.
Liệu họ...có còn mỉm cười mong chờ một tương lai tươi sáng phía trước nữa hay không đây?
[ Mầm giống nhân loại cần túc chủ cứu giúp.
Mong cô gắng hoàn thành nhiệm vụ.
]
"Bằng cách nào?" Thánh Âm hỏi nó điều mấu chốt quan trọng.
Đáng ngờ thay, con mẻ hệ thống chủ này lại rất nghiêm túc, phun ra hai chữ nghe hoang tưởng tột cùng: [ Tình yêu.
]
Cá Âm: "..." Ngươi bị nhiễm truyện cổ tích à?
Nhìn bản mặt hoài nghi của túc chủ, hệ thống đành nhanh nhẹn ngồi tính xác suất số liệu thống kê.
Nó bảo: [ Khả năng cô giết chết được Đường Ám đã giảm xuống còn 10%.
Nhưng nếu cô dùng tình yêu chân thành cảm hoá ảnh, xác suất thành công lên đến tận 85% lận.
]
"Không không, ta không làm, ta không làm." Thánh Âm rất không nể mặt hệ thống chủ mà xua xua hai tay từ chối.
Gì chứ! Kêu cô dùng tềnh êu chân thành để cảm hoá một tên quái vật chuyên ăn thịt người? Hệ thống chủ! Ngươi phải nhìn rõ xem, đây không phải là một câu chuyện, một bộ phim.
Đây là cuộc sống, nơi xã hội tàn khốc thực tế hoành hành, cái thứ tình yêu mộng mơ kia thì làm nên tích sự gì?
Hệ thống chủ biết con cá không tin tưởng mình, rất tùy ý nói: [ Đến lúc cô sẽ phải tin tôi.
]
Thánh Âm mặc kệ nó, ôm Quân Miêu ngồi suy tư một chỗ.
Biết được tính chất khủng bố của nhiệm vụ, cô tự dưng có cảm giác muốn tự tử quá đi...!
Tình yêu...gặp quỷ à? Không lẽ giờ phải quay lại căn cứ, tìm Đường Ám, ôm anh vào lòng và nói: "Em yêu anh."
Rồi cái kết là bị anh ta ăn thịt!
Hầy...Nhiệm vụ sao khó thế!
"Mẹ ơi..." Quân Miêu một mực giữ trạng thái im lặng nãy giờ nay bỗng chốc mở miệng.
Gục đầu trên đùi mẹ cá, nhóc thều thào: "Con không ngủ được."
"Thế mẹ hát cho con nghe nhé." Dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc mai của nhóc, Thánh Âm mỉm cười.
Dù rất muốn tự sát, nhưng cô vẫn không nỡ.
Còn bé cưng của ở đây, cô chết, liệu ai sẽ lo cho thằng bé?
Cô là mẹ nhóc, nhóc chính là điều duy nhất khiến cô cảm thấy luyến tiếc.
Thánh Âm cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đây đơn thuần là bản năng của một người mẹ.
Mà một người mẹ, thì sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con của mình.
"*Hẹn con kiếp sau, mẹ vẫn là mẹ của con*
*Chúng ta sẽ giữ trọn những lời hứa*
*Dẫu có phải quay lưng với cả thế giới*.
*Và ở kiếp sau, mẹ vẫn luôn là mẹ của con*
*Đưa con lên chú ngựa bay*
X*uyên qua bao vì tinh tú*
*Hai mẹ con ta sẽ là đốm sao sáng đẹp nhất Vũ trụ*..."
"Mẹ xin lỗi..." Quân Miêu đã ngủ say, Thánh Âm nức nở một tiếng, vỗ về đứa bé trong lòng: "Đều tại mẹ..."
Nếu không phải tại cô, có lẽ thằng bé đã sống một cuộc đời lung linh rực rỡ ở Tinh Tế rồi.
Nếu cô không nổi tính bốc đồng, lợi dụng con yêu để đột nhập Viện nghiên cứu Quốc gia...!
Thật ích kỉ! Thân là mẹ, sao cô lại ích kỉ với chính con mình thế chứ?
Tiếng ca của con cá nhuốm trọn sự xúc động nghẹn ngào, lòng bất lực u sầu dần dần tràn lan khắp căn phòng nhỏ này.
Cô ấy hát rất ư là hay, rất ư là thánh thót, nhưng cũng có điều gì đấy quá đỗi thê lương, đắng ngắt cõi lòng làm sao! Đám dây leo vắt vẻo bên cửa sổ đã trở nên ủ rũ, chúng hoa ăn thịt người cũng bị ảnh hưởng, tâm trạng hứng chí đợi con mồi đến đớp liền bay sạch không còn.
Nó buồn bã lắc lư cái đầu hoa trên cửa kính, nom dáng vẻ như thể sắp lìa cành.
Gió tuyết ngoài kia vẫn thét gào, thánh ca cứ thế bị chìm nghỉm trong màn đêm...!
...!
Dành cả đêm để suy nghĩ về vấn đề đối phó với Đường Ám, Thánh Âm quyết định...quay về!!!
Tiếng nói của con mẻ hệ thống chủ uy tín lắm! Mong nó không khiến cô thất vọng.
Tùy tiện mở miệng bịa đặt một câu chuyện giả dối cho Quân Miêu tin tưởng, vậy là hai mẹ con cô cùng dắt tay nhau đi về căn cứ.
Nhóc mèo dù rất phản kháng việc quay lại căn cứ nhưng mẹ nhóc muốn, nhóc cũng hết cách.
Bọn họ bắt đầu xuất phát dời khỏi từ sáng hôm qua và quay lại vào trưa hôm nay, bí ẩn một cách thần không biết quỷ không thấu.
Thế nên bây giờ quay về, cũng chẳng ai nảy sinh lòng nghi ngờ với cô cả.
Ngoại trừ Trần Tuyết.
Nhưng kì lạ thay, trưa hôm đó, người đến đưa đồ ăn cho Thánh Âm không phải là cô nàng Trần Tuyết lắm mồm nhiều chuyện kia nữa.
Thay vào đó là một ông anh quân nhân ất ơ nào đấy.
Ồ, ông anh quân nhân này trông cũng khá ngon miệng!
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
379 chương
501 chương