Mau xuyên nhật ký luân hồi của hải yêu

Chương 16 : Anh chồng quân nhân của tôi 11

Một tháng rưỡi sau đó, cuộc sống tuần trăng mật của hai vợ chồng họ kết thúc. Ngồi trong phòng chờ của sân bay, đọc từng dòng tin nhắn do ba mẹ chồng, ba mẹ vợ gửi đến. Thánh Âm khẽ chép chép miệng trả lời đống tin nhắn đó một lượt, sau đó trực tiếp xoá tin, tắt máy đi. Nhét điện thoại vào túi xách, cô ôm mèo đen nhỏ vào lòng... Thánh Âm không nỡ lòng nào nhốt Mồn Lèo vào lồng xách. Trông khi đó nó buồn ghê luôn á. Thế nên cô đành ôm nó cả chuyến bay này vậy. Cũng thật may là chuyến bay trở về là dùng máy bay tư nhân riêng của gia tộc. Nên sẽ không gặp quá nhiều thủ tục rắc rối. Hai ba ngày trước, tự dưng bên quân khu của Vĩ Kì xảy ra chút chuyện, nên anh ta phải để lỡ nửa tháng để chạy về nước. Anh ta quả là một ông chồng tốt, không có tự tiện quyết định vội mà đi hỏi ý kiến của tiểu yêu tinh trước. Thánh Âm đương nhiên giơ cả hai tay, hai chân đồng ý. Cô muốn về nước từ lâu lắm rồi. Và thế là bọn họ ở đây. Đến giờ khởi hành, Thánh Âm đứng dậy. Một tay ôm mèo đen nhỏ, một tay xách vali quả nhiên là hơi chật vật. Vĩ Kì rất khó chịu khi ngày ngày đều phải chứng kiến cảnh tượng con Mồn Lèo kia rúc vào ngực tiểu yêu tinh. Nhưng do anh ta rất ít nói, cộng với vẻ mặt lạnh tanh đó khiến cho Thánh Âm không hiểu anh đang nghĩ gì. "Sao không đưa con mèo cho vệ sĩ ôm?" Vĩ Kì hỏi "Sao không đưa con mèo" mà không hỏi "Sao không đưa vali", điều này chứng tỏ anh không thích con mèo này tí nào. Nhưng Thánh Âm thì không có suy nghĩ nhiều như vậy. Cô lại càng không mong chờ một tảng băng như anh ta nổi máu ga lăng mà giúp đỡ mình. Ngay khi Vĩ Kì dứt lời, Mồn Lèo đang nhắm mắt lim dim trên bờ vai Thánh Âm khẽ hé mắt ra...Sau đó nó dùng ánh mắt...khiêu khích bắn về phía anh... Là Vĩ Kì nhìn lầm sao? Khi anh chớp chớp mắt nhìn lại, con mèo đã ngủ rồi. Hừ, cái đồ bad meow. Mặt Vĩ Kì không có biểu cảm gì sất, chỉ nhanh nhẹn chạy đến đứng ngang hàng với Thánh Âm. Tay anh kéo vali của cô ném cho vệ sĩ đằng sau, tay còn lại kéo Mồn Lèo khỏi lòng Thánh Âm. Cứng nhắc ôm lên ngực mình... Vĩ Kì là quân nhân, thân hình cao lớn, vạm vỡ cơ bắp. Mỡ đâu không thấy toàn múi và múi, hại cho Mồn Lèo lắm lông mềm mềm bị va chạm đau một trận. Nó mở choàng mắt ra, miao miao kêu ầm lên... Sen!!! Sao Sen lại để gã đàn ông này sờ vào long thể của trẫm? A a a! Khi quân phạm thượng rồi! Cứu trẫm với! Thánh Âm cưng mèo đen như cưng trứng, hứng mèo đen như hứng hoa. Nghe thấy tiếng lòng gào thét đầy tủi hờn của nó là khiến cô sốt sắng cả lên rồi. Vội vã đỡ lấy Mồn Lèo, Thánh Âm nhìn Vĩ Kì: "Hay để em bế nó đi. Không có vali rồi thì bế nó sẽ tiện hơn." Nhưng biểu hiện của anh ta thập phần kì quái. Không giống hình tượng băng lãnh mà Thánh Âm quen thuộc... Thực ra sống với con hàng này lâu rồi nhiều khi Thánh Âm cũng ngạc nhiên lắm chẳng đùa. Mặc kệ phản ứng "trẫm cào chết ngươi giờ". của mèo đen nhỏ, Vĩ Kì lén lút siết chặt nó. Xém tí thì hại Mồn Lèo ngạt thở, mặt mày anh ta nghiêm túc đầy bộc trực: "Anh bế nó dùm em." Thậm chí Thánh Âm còn cảm nhận được sự cố chấp của anh ta... Ngôn Tình Ngược Đây chính là không đưa rồi. Nhưng Mồn Lèo đáng thương của ta không thích được bế kiểu này. Trông thấy mấy miếng cơ săn chắc lấp ló sau lớp áo sơ mi kia là Thánh Âm đã đau lòng dùm mèo đen nhỏ rồi. Sở thích của nó là những vật nào mềm mềm. Giờ phải dựa cái thân mèo chảy nước đó vào múi cơ chắc khó chịu lắm. "Hay là để em nhét nó vào lồng xách." Thánh Âm nhìn tư thế bế mèo của Vĩ Kì là hiểu tên này chẳng có kinh nghiệm gì. Nên cô đành đề xuất phương án mới, nhét Mồn Lèo vào lồng. Thà thế còn hơn để nó chịu khổ. Ngoài dự đoán của mình, tiểu yêu tinh cứ ngỡ anh chàng không đồng ý cơ. Ai dè Vĩ Kì rất thô bạo ném mèo đen nhỏ vô lồng. Đóng cửa lại, đá nó cho vệ sĩ đi đằng sau hai người họ. Rồi Vĩ Kì không nói thêm câu nào nữa mà nắm chặt tay, kéo Thánh Âm đi. Chúng vệ sĩ cùng Mồn Lèo:"..." ________________________________________ Vĩ Kì tên là Vĩ Kì, họ một chữ Lôi. Lôi Vĩ Kì. Lôi gia vốn có danh tiếng cực cao trong vòng hào môn. Nói không quá thì gia tộc họ Lôi đứng trên đỉnh chóp của Kim tự tháp giới thượng lưu. Những Vị Lôi gia chủ đời trước đều làm trong ngành quân sự, tồn tại vững vàng trong mấy trăm năm. Là một trong các đại gia tộc lâu đời nhất của Trung Quốc Đại lục tính từ thời nhà Thanh. Nói không ngoa, khi mà được bà mẹ của mình ném cho một xấp giấy tư liệu ghi rõ ràng về Lôi gia, Thánh Âm phải mất tận ba bốn ngày mới có thể đọc xong chúng. Thậm chí cô còn có chút không thể tin nổi khi mà một đại gia tộc có thể trường tồn lâu đến vậy theo dòng chảy của lịch sử thời gian. Nói chung thì chuyện quá khứ đi qua rất khó hồi tưởng, nhưng không thể phủ nhận... Vĩ Kì chính là một tên thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên. Con đường đời đã được trải sẵn đầy hoa hồng rồi, chỉ cần phấn đấu mạnh mẽ thì anh ta sẽ dễ dàng thành công thôi. Ở thế giới nhân loại, người ta gọi đó là sinh ra đã ở vạch đích.