Mau xuyên nhật ký luân hồi của hải yêu
Chương 157 : Hoá ra tôi đã từng chết ở quá khứ 19
"Anh ăn thịt tôi đi! Giết chết tôi đi." Thánh Âm tức đến mức đỏ cả hai mắt, cô kéo đầu Đường Ám, ép anh vùi đầu vào hõm cổ mình. Để môi anh dán lên động mạch: "Cắn tôi đi! Sau đó anh muốn làm gì cũng được. Xin anh đấy Đường Ám à!"
Chết vinh còn hơn sống nhục.
"Nào, tôi không ăn." Đường Ám thầm thì phun lời từ chối vào tai cô, liếm liếm làn da mịn màng trên cổ người phụ nữ. Động tác bàn tay anh ta vẫn không hề ngừng lại, cứ thế cứ thế thật hư hỏng mà đi len lỏi vào khe quần lót đùa nghịch...
Mặt Thánh Âm ửng hồng kì lạ, theo bản năng co hai chân lại, nhưng Đường Ám đã sớm khống chế từng bộ phận trên cơ thể cô trong lòng bàn tay, nào cho cô cơ hội làm điều đó. Tách hai đùi cô ra, đưa ngón tay cắm cắm vào "con hàu" mập mập nhiều nước đó một lúc, anh ta mới chịu thỏa mãn thu tay về...
Mềm mềm, nóng nóng...Ừm...ẩm ướt nữa...
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cho Cá Âm nhăn mặt bức xúc. Nhưng điều khiến cô vui hơn hết là tên người ngoài hành tinh biến thái này cuối cùng cũng buông tay ra rồi. Có điều cô chẳng dám nhìn thẳng mặt anh, cũng không có gan nhảy dựng lên giáng vô mặt anh một cái tát. Con cá chỉ có thể rầu rĩ cúi gằm gương mặt nhỏ, hoá thân thành một chú đà điểu rụt đầu.
Đường Ám không có hứng thú trêu ghẹo cô, sự chú ý của anh đã rơi vào chỗ khác. Thật may cho Cá Âm làm sao! Nếu lúc này cô ngẩng đầu lên, đảm bảo cô sẽ xỉu cái oạch cho mà coi.
Ngắm nhìn ngón tay bóng loáng phủ một lớp dịch nhớp nháp toả ra hương thơm mê hoặc, Đường biến thái vô thức đem ngón tay nhét vào miệng liếm...Ẩn sau làn tóc dài che đi nửa mặt trên, đôi mắt phượng của anh trở nên tối đi rất nhiều...
Mằn mặn, ngòn ngọt và rất kích thích mọi giác quan của anh. Bờ mông mềm mềm của cô khẽ cọ qua đáy quần Đường biến thái, không dưng đánh thức con quái thú đang ngủ say ẩn dưới đấy. Khoái cảm vô hình kì dị đánh đến khiến anh nặng nhọc khó thở một hơi.
"Aishh..." Cáu kỉnh vỗ mạnh cái lên trái mông tròn của cô, anh buông lời doạ nạt: "Không cọ cọ linh tinh nữa, để tôi mặc quần cho cô."
Hả hả? Ok ok.
Thánh Âm thực sự muốn vung một chưởng tát vỡ mặt tên này.
Nhưng điều không đúng lắm còn diễn tiếp cơ. Sau khi "nhẹ nhàng dịu dàng" mặc quần vào cho cô, tên người ngoài hành tinh biến thái này liền lao ra cửa đi rồi.
Đi thật rồi...
Đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh...
Ngẩn người ngồi dậy trên ghế, mắt đẹp trợn tròn, biểu cảm của Cá Âm tràn đầy khó hiểu. Trên trán cô dường như còn vẽ mấy chữ hoài nghi nhân sinh các kiểu to đùng.
___________________________________
Mồm mép thì bảo "Con không cho phép mẹ ngủ chung giường với con nữa", nhưng đến tối hôm đó, Quân Miêu vẫn là không nỡ để mẹ cá ngủ một mình. Ôm gối lăn đến nệm mẹ.
Tuy hai mẹ con nhà này vốn dĩ là ngủ chung một phòng rồi, có khác thì chỉ khác mỗi cái nệm đất nằm mà thôi.
"Con yêu..." Thánh Âm trằn trọc không ngủ nổi, lật mình lên lật mình xuống, lăn qua lộn lại. Nhưng nhóc con bên cạnh cô thì đã sớm ngủ say. Dù cho con cá có gọi nhóc mấy lần đi chăng nữa.
Thọt thọt cái má mềm mềm của bé cưng một cách đầy hứng thú. Sau đó Thánh Âm ngồi dậy, nhẹ nhàng đi dép vào. Xách theo khăn choàng tàng hình và lén lút chạy ra ngoài. Trước khi đi, cô còn rất cẩn thận đóng cửa lại, phòng cho Quân Miêu nửa đêm không thấy cô đâu lại chạy linh tinh.
Muốn dời khỏi khu căn cứ, trước tiên phải tìm hiểu địa hình nơi đây đã.
...
Ba ngày sau.
Khi đã kết thúc bữa trưa và thành công tiễn cô nàng Trần Tuyết nhiều chuyện ra khỏi cửa. Thánh Âm ngồi cạnh bàn ăn, trò chuyện với Quân Miêu một cách thật nghiêm túc. Nhàm chán gặm gặm cục lương khô nhạt nhẽo trong miệng, nhóc nhếch mép: "Mẹ nói là chúng ta sẽ dời khỏi đây sao? Tại sao ạ?"
"Con có định tin những lời tí nữa mẹ nói không?"
"Tin, con chắc chắn tin." Đến cả chuyện du hành thời gian còn tin được, huống chi là những chuyện lảm nhảm khác.
Thánh Âm gật đầu, chuyên tâm ngồi kể cho con mình nghe về nhân vật Géc-ma giả tạo làm con người - tiến sĩ Đường và cả sự đói ăn của anh ta với cô nữa. Quả không hổ danh là cục cưng bạc tỷ của cô, Mập Địch hiểu chuyện đến động lòng người. Nghe xong mẹ kể, nhóc ta thầm trách mắng hệ thống chủ giấu diếm sự thật, ngoài mặt lại rất nhu nhuận thuận theo mẹ cá: "Mẹ, chúng ta liền dời khỏi đây, quay về Tinh Tế."
Đối với nhóc, mẹ là quan trọng nhất. Sinh mệnh của Thánh Âm ở nơi này bị đe doạ, vậy thì nhóc ta không còn lý do gì để nán lại nữa rồi.
Dời khỏi nơi đây là một vấn đề, nhưng quay trở lại Tinh Tế lại là một vấn đề khác. Thánh Âm khựng người, lắc đầu: "Sao có thể quay về Tinh Tế được?"
"Con chịu. Con chỉ đoán thế, nếu chúng ta không về được thì chúng ta sẽ ở đâu đây?" Ngoài kia toàn yêu quái không hà!
Thánh Âm mỉm cười đáp, đáy mắt sáng như sao: "Mẹ biết một nơi khá an toàn."
Là nơi để cô tìm hiểu về sản phẩm nghiên cứu của Đường Ám, tìm hiểu về...nguồn gốc đại dịch vi rút quái vật hủy diệt nhân loại.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
379 chương
501 chương