Mau xuyên nhật ký luân hồi của hải yêu

Chương 14 : Anh chồng quân nhân của tôi 9

Ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, Thánh Âm bắt đầu skincare các thứ. Sau khi xong việc, cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang thư thái nằm trên giường. Ai dè vô tình đụng phải ánh mắt thâm sâu đen đặc của anh ta, thân tâm không khỏi giật bắn cả lên... Mịa nó! Hù chết ta! Tự dưng muốn ôm chăn ôm gối chạy ra phòng khách ngủ quá đi. Trông cô gái nhỏ cứ chần chờ ngồi yên trên ghế không chịu lên giường. Vĩ Kì nghiêng người nhìn Thánh Âm, bày sẵn chăn gối ra mà mời cô nàng vào giường. Anh ta không nói câu nào hết, nhưng cô vẫn hiểu ý một chút... Khụ khụ, đi ngủ nào. "A, Vĩ Kì! Em muốn nằm trong được không?" "Được." Dứt lời, Vĩ Kì bèn lăn người một vòng ra nằm bên ngoài nhường chỗ cho tiểu yêu tinh. Sống lưng cứng lại, Thánh Âm mỉm cười nằm xuống. Trực tiếp quay đầu vào trong đối mặt với bức tường... Hic hic, cô không muốn sống như đang ở bên Bắc cực vào đêm nay đâu. Đèn ngủ đã được tắt đi. Cả căn phòng dần dần chìm vào bóng đêm. Thanh âm gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ truyền nhẹ vào tai hai con người đang nằm đây. Cuộn tròn chăn quanh người, Thánh Âm ngáp dài một tiếng, mi mắt trở nên trĩu nặng mà dần dần chìm vào giấc nồng. Người đàn ông bên cạnh đã sớm bị cô nàng ném ra sau đầu mất rồi... Trong màn đêm, Vĩ Kì khẽ mở mắt ra. Chớp chớp vài cái, anh liền chuyển hướng nhìn sang người nằm cùng. Im lặng cẩn thận lắng nghe nhịp thở đều đặn của Thánh Âm. Anh ta bèn đưa tay kéo chăn của cô gái nhỏ đắp lên người mình, và cũng thuận tay kéo em ấy vào lòng luôn. Bàn tay to luồn qua lớp áo ngủ sờ sờ đến bờ eo thon nhỏ... Thật mềm... Cơ mà vẫn chưa đủ thỏa mãn... Đi theo từng tấc da thịt mịn màng. Cuối cùng cái tay hư hỏng của Vĩ Kì cũng thành công ôm trọn một bên ngực của Thánh Âm. Vui thích nhéo nhẹ một cái, khiến cho cô gái nhỏ không nhịn được mà kêu đau một tiếng. Vĩ Kì lo sợ bắt đầu vuốt ve thật nhẹ nhàng. Tựa chú mèo con được chủ nhân cưng nựng, Thánh Âm mỉm cười ậm ừ hai tiếng sau đó ôm chặt gối say nồng... Biểu cảm như vậy...thật là câu dẫn người khác. Ánh mắt Vĩ Kì không khỏi trầm xuống. Hít sâu một hơi, anh gác chân lên đùi Thánh Âm. Bàn tay cứ thế đặt vào ngực cô nàng mà chìm vào giấc ngủ đông... Xúc cảm còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng. _____________________________________ Tiếng chim hót líu lo đầy êm tai truyền vào phòng. Ánh nắng vàng tươi sáng rọi cho một ngày mới chiếu qua ô cửa sổ. Thánh Âm chỉ cảm thấy cả người thật cmn nặng. Cứ như thể bị ai đó đè lên vậy. Đặc biệt hơn cả là vùng ngực cực kì nong nóng ngứa ngáy... Khó thở quá! Bị ánh nắng hắt thẳng mặt, Thánh Âm mới bắt đầu mờ mịt nhấc mí mắt lên. Cặp mắt lưu ly xinh đẹp thấm đẫm hơi nước mỏng. Chớp chớp mi vài cái, đập thẳng vào tầm nhìn của cô là cái đầu tóc đen rối bù xù cọ cọ với bộ ngực mình. Cả gương mặt của người đàn ông vùi chặt vô đó. Cánh tay Vĩ Kì coi Thánh Âm như chiếc gối mà ôm thật chặt. Cái ôm đầy chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy, tiểu yêu tinh có cố đến mấy cũng không đẩy anh ra được. Điều khiến Thánh Âm hốt hền là áo ngủ của cô đã sớm bị Vĩ Kì vén lên quá nửa... Tư thế nằm bấy giờ của hai người họ mập mờ đến cực điểm... Trong lúc vô tình, bàn chân nhỏ xinh của Thánh Âm đã đụng vào chỗ không nên đụng. Cảm nhận được sự biến hóa của nó, cô nàng khẽ nín thinh rụt chân về. Đang định thở phào một tiếng vì Vĩ Kì không có biết gì hết. Thì anh ta bỗng ngước cái mặt vô hồn lên. Đôi mắt đen đặc thăm thẳm tựa cái hố sâu nhìn cô chằm chặp. Có chút gì đấy đang kìm nén sắp sửa bùng nổ... Thánh Âm đâu phải đứa bé khờ dại, cô đương nhiên hiểu anh ta đang phải chịu đựng cái gì... Cơ mà mối quan hệ của bọn họ... Áp lực chỗ eo chợt thả lỏng. Nhìn bầu căng tròn mềm mềm y viên thạch sát ngay gò má mình. Vĩ Kì chỉ nuốt nước bọt một cái sau rồi nghiêm chỉnh lui về góc giường. Đã vậy anh chàng còn rất quân tử kéo áo xuống cho Thánh Âm nữa... Khàn khàn giọng mở miệng, Vĩ Kì âm trầm nói: "Anh vào nhà tắm." Đoạn, anh ta bước chân khỏi giường, xỏ chân vô dép và chạy nhanh vào phòng tắm... Không biết có phải do Thánh Âm nhìn lầm hay không, nhưng cô mơ hồ thấy được bóng lưng kia có chút hoảng loạn... Dựa người vào thành giường, vắt chéo hai chân lại với nhau. Thánh Âm miết cằm nghi ngờ về giới tính thật của Vĩ Kì. Mị lực của mình lớn đến thế nào, cô đương nhiên biết rõ. Bộ anh ta là (*)Liễu Hạ Huệ hay gì mà miếng ăn dâng đến tận miệng rồi còn bỏ trốn... Không phải bổn yêu tinh muốn bị thịt, bổn yêu tinh đây chỉ nghi ngờ thui... (*) Liễu Hạ Huệ: Đây đại khái là cái ông gì đó trong lịch sử mà không bị trúng chiêu mĩ nhân kế ấy =)))). Ngẫm ngợi một lúc lâu, Thánh Âm đảo mắt liếc sang cái đồng hồ treo trên mặt tường đang quay từng vòng... Ồ, bây giờ còn chưa đến 8 giờ sáng nữa. Chạy đi kéo rèm để che nắng, tiểu yêu tinh tiếp tục lăn vào giường tha hồ đánh giấc tiếp...