Mau xuyên nhật ký luân hồi của hải yêu
Chương 127 : Nhật ký làm bé đường của hải yêu 31
Như thể đọc thấu được suy nghĩ trong đầu túc chủ, hệ thống cất lời: [ Không hẳn là sở hữu, nhưng đúng là nhờ quỷ sát nhân, túc chủ đã có chuyến du hành thời gian. ] Khựng lại một vài giây, nó tiếp lời, mặc cho cái mặt nhỏ của con cá tràn đầy kinh hãi: [ Số lượng người chết trên tay của hắn quá mức nhiều. Nếu điều này còn liên tiếp diễn ra, chỉ e là sẽ đánh động đến Thiên Đạo. Tới lúc đấy, coi như nhiệm vụ chính tuyến thất bại. Túc chủ tạm thời sẽ bị thu hồi tu vi. Và cô sẽ ngay lập tức phải đi chuyển thế vào kiếp sống khác. ]
Nghe tới hai câu cuối, đuôi cá vô hình của Thánh Âm mém xíu giãy đành đạch: "Thì ta phải làm sao bây giờ?"
Đấy thấy chưa? Lúc nó giúp thì không thèm nghe. Giờ thấy khổ thì gọi hồn nó cơ đấy!
Bụng dạ hệ thống chủ có hơi không vui, cái con yêu tinh này chỉ biết nhét cơm tró vào mồm nó thôi, nó thực sự không muốn giúp cô gì cả. Tạm thời nó không thèm trả lời cô nữa. Không nhận được phản hồi của hệ thống chủ, Thánh Âm cũng đành thôi không hỏi nó vậy.
Bệnh ngạo kiều của nó lại phát tác đây mà.
Tới lúc này rồi, giọng nói già từ bà lão tóc quăn đứng cạnh cô ấy vẫn cứ liến thoắng không ngừng. Câu hỏi cổ quái của bà ta đã thành công kéo thần trí con cá trở về chủ đề cuộc trò chuyện. Bà ta kinh ngạc đưa bàn tay nhăn nheo che đi cái mồm móm mém, đôi mắt xệ trợn to, để lộ rõ hai con ngươi màu xanh dương nhàn nhạt. Thật kì lạ làm sao, bà cô này trông già khụ vậy rồi, sao đáy mắt lại có thể trong suốt thanh thấu đến thế. Dường như Thánh Âm còn mơ hồ thấy được sự phản chiếu của mình thông qua đáy mắt đấy.
Bà ta chỉ ngón tay vào đầu cô, dán mặt lại gần với vẻ tò mò. Bà hỏi: "*Cô gái, cô bị bệnh bạch tạng à*?"
Thánh Âm không hiểu, hỏi lại bà: "*Sao bà biết*?"
Bà già ra vẻ đương nhiên đáp lời cô: "*Of course. Because*..."
Nhưng không để cho bà ta nói hết câu, người phụ nữ tóc trắng mới đứng đây đã xách váy chạy ra ngoài mất rồi. Cơn mưa tuyết dày đặc hoà cùng màu áo trắng và mái tóc bạch kim của cô, tạo thành khung cảnh mờ ảo khôn cùng, tựa nữ thần tuyết sắp sửa tan biến giữa nền trời đông, khiến cho lòng người si mê và mông lung khó tả.
Xích chó trong tay khẽ giật giật, chú chó lông xù màu socola ở dưới chân bà lão bèn sủa nhặng ầm ầm. Bà lão khó hiểu nhìn con chó nhỏ của mình, chỉ thấy chó ta chạy đến vị trí người phụ nữ tóc trắng kia vừa đứng, gặm cái khẩu trang từ dưới đất lên, hưng phấn lắc đuôi đưa khẩu trang trong mồm đó cho chủ nhân. Mõm chó vui sướng sủa gâu gâu cầu khen thưởng.
Nhận lấy chiếc khẩu trang của cô gái đó từ tay thú cưng mình. Bà lão ngoảnh đầu đưa mắt nhìn sang con đường phủ đầy tuyết, khẽ khàng lẩm bẩm, đáy mắt tràn ngập sự mơ hồ: "*Hoá ra cô ấy thực sự là người. Thế mà bà già này còn tưởng cô là tiên nữ đấy*."
Sao bà ta không biết trên đời này có một người bị bệnh bạch tạng đẹp vậy nhỉ?
...
Thánh Âm không hề biết rằng mình vừa được bà lão kia ca ngợi nhan sắc. Hoảng hốt chạy nhanh trên con đường phủ tuyết, sau đấy bước chân cô ấy dần chậm lại, chậm lại. Hạt tuyết rơi đọng quá nhiều trên vai áo, đi qua một tiệm bánh đã đóng cửa nghỉ lễ, tiểu yêu tinh bèn dừng bước.
Từ khung cửa kính dán bảng "Close", cô dường như thấy được hình ảnh bản thân mình cùng mái tóc phủ trắng đầy tang thương.
Cô đã bước vào thời kì thoái hoá rồi...
Thời gian được phép tồn tại sinh sống của Thánh Âm, bắt đầu từ giây phút cô tỉnh lại, đang đếm ngược dần dần...
Ngắm nhìn chán chê dáng vẻ bạch tạng của mình, bất chợt nhớ đến một điều gì đấy quá mức kinh khủng. Hai tay chống lên mặt kính của cô nàng liền siết chặt, khẽ cúi đầu và cắn môi suy nghĩ. Tế bào não đang vận hành của cô không khỏi căng ra do quá mức sợ hãi... Ngôn Tình Sắc
Con cá thực sự đã không dự liệu được trước vấn đề quỷ sát nhân sẽ vận hành quy tắc thời gian, thế nên cô mới dồn bản thân mình rơi vào thế bí như thế.
Nếu như...Thánh Âm nhăn mày đẹp, cô rất không muốn suy nghĩ tiếp điều này.... Nhưng...nếu như quỷ sát nhân đòi tiếp tục chơi thuật dịch chuyển thời gian thì cô chắc thua mất thôi.
Sao giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Tiểu yêu tinh buồn bã dựa cả thân người vào mặt kính, ngồi khụy trên mặt đất đầy bất lực. Dáng vẻ tựa như bông hoa xinh đẹp bị mặt đất hút đi sức sống. Sau cùng cô ấy cũng không sao nhịn được sự ấm ức trong lòng mình nữa, cáu kỉnh giật mạnh túi xách mà quẳng nó sang một bên, rồi cô đưa hai tay ôm mặt khóc nức nở. Bờ vai gầy khẽ run rẩy, thanh âm nghẹn ngào bi ai vang vọng giữa không trung đầy tuyết rơi.
Giờ trời đã xâm xẩm tối dần, ánh đèn đường le lói thật yếu ớt, cả khu phố nhạt nhòa không xuất hiện một ai đi ngang, một người thôi cũng không. Độc nhất bóng hình nhỏ bé của thiếu nữ đầy lẻ loi cô đơn đang khóc, tiếng khóc của cô hoà cùng sự ẩm ướt của trời mưa tuyết và gió lạnh thét gào...
Khóc lóc chưa thấy đủ, Thánh Âm còn bực bội dùng tay đập đập mạnh trên nền đất, gương mặt xinh đẹp của cô ấy ửng đỏ, không biết là do khóc quá nhiều hay do trời quá lạnh. Nước mắt thấm đẫm gò má trắng nõn, rèm mi màu trắng muốt ướt sũng bao giọt lệ châu. Vừa khóc, cô vừa điên cuồng lải nhải...Giọng nói cô lè nhè lèm bà lèm bèm vậy, nếu mèo đen nhỏ ở đây, chắc chắn nó sẽ nghe không hiểu đâu. Huống chi là con mẻ hệ thống chủ.
Không rõ đã khóc qua bao canh giờ, chỉ khi cảm thấy thân thể đã dễ chịu hơn rất nhiều. Thánh Âm bèn sụt sùi nhặt lại túi xách lên, tùy tiện dùng ống tay áo lau đi nước mắt còn dư thừa trên đôi má. Hức hức vài tiếng, cuối cùng con cá này cũng quyết định sẽ làm gì đó để cứu rỗi số phận bản thân. Khóc lóc hoài cũng vô dụng, cô phải tìm phương pháp riêng cho chính mình.
"Hệ thống chủ...Ngươi đã hứa sẽ giúp ta, phải không?"
[ Đúng. ]
"Thế bây giờ, ngươi mau nói cho ta, tà vật dùng để khoá linh hồn của quỷ sát nhân ở đâu." Mặc cho sương lạnh tạt vào mặt, Thánh Âm vẫn cố đi quanh để tìm thử một cái (*)bốt điện thoại. Trong đầu cô cũng nhanh chóng gọi hồn hệ thống chủ và yêu cầu nó giúp mình.
(*) Bốt điện thoại: Tủ điện thoại công cộng.
[ Cô biết viên kim cương có tên Hope không? ]
"Biết." Viên kim cương này...Thánh Âm tìm hiểu không rõ, tại vì khi ấy cô cũng không thèm quan tâm nhiều. Điều duy nhất mà con cá biết rõ về nó là Hope rất đắt.
Siêu siêu đắt.
Cực kì đắt.
Hệ thống chủ gật gù: [ Là nó đấy. Hope là tà vật đó. ]
Túc chủ, biết được tà vật là một việc.
Còn tiếp cận được tà vật đó không lại là một việc khác.
________________________________
< **Góc hỏi** >
Nếu những ai đã từng đọc bộ thứ nhất của trẫm rồi thì cho trẫm mạn phép hỏi một điều. Chúng khanh nghĩ rằng nam9 bộ nào điên hơm đấy?:>>>>>
Vị diện này sắp hoàn rồi nghen.:)))
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
40 chương
1126 chương
46 chương
248 chương
76 chương