Mau xuyên nghịch tập: nhân vật phản diện quá thần bí!
Chương 5 : Lên trấn
Cv-er: by me Edit: by me Beta: by me__________________________Sau khi đã ăn no nê mới là giờ Tí, Vũ Minh Nguyệt quyết định sẽ nghỉ ngơi 1 chút sau đó sẽ lấy nước đun để "dọn dẹp" cơ thể của cả hai một chút.
Sau khi đã nghỉ ngơi, Vũ Minh Nguyệt cùng Tố Chi Quân lên đường ra ao gần thôn lấy nước, trên đừng nhìn thấy nàng ai cũng khiếp sợ né sang một bênĐúng là tiếng xấu đồn xa?
Nhưng không sao, càng nhiều người ghét chị đây, chị đây lại càng nhàn rỗiSau khi ra đến bờ sông, Vũ Minh Nguyệt soi mình dưới nước liền giật mình lùi lại về sau vì bướcDa dẻ sần sủi, tàn nhang khắp mặtMột từ thôi, Xấu! Là đại đại xấuVũ Minh Nguyệt thật sự quá sốc, nhưng không sao, cái sắc đẹp này sẽ không cần dùng đến nên bỏ qua đợi sau này tính sau.
"Quân Nhi?
" Vũ Minh Nguyệt nhẹ gọi, thắng bé có giật mình một chút, ngơ ngác " Có... Có chuyện gì sao?
" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười " ta có xấu không?
" Mặc dù ta biết ta xấu nhưng xin con nói giảm nói tránh Sự thật mất lòng mà !? " Thật sự thì... Ta cảm thấy nương rất đẹp" Tối Chi Quân ấp úng, nhận lấy câu trả lời từ Chi Quân, Vũ Minh Nguyệt trong lòng như được ăn ủi, xoa nhẹ đầu thằng bé nói ra hai chữ cảm ơn Thấy nương từ chán ghét chuyển sang dần có tình cảm với mình, Tố Chi Quân có phần gượng họ, mặt đỏ ửng cả lên, trông như một quả cà chua chín mọng nướcVũ Minh Nguyệt mỉm cười, đứa con tri của nàng thật sự rất đáng yêu nha~ Được rồi, lấy nước xong rồi! Hai người cùng nhau bê nước về nhà, sau đó đun nước và tắm rửa sạch sẽ Đầu tiên là Chi Quân sẽ tắm trước, Vũ Minh Nguyệt pha nước đủ ấm bảo thằng bé cởi đồ sau đó kì cọ khắp người cho thằng bé, thau nước như bị đổ mực vài, đen xì Sau khi tắm xong, người của Quân Nhi không còn đen nữa, thay vào đó là làn da trắng hồng, nhưng cơ thế do thiếu chất nên vẫn còn gầy gò Tiếp đến sẽ đến lượt nàng tắm.
Sau khi đã pha đủ độ ấm mà mình muốn, Vũ Minh Nguyệt cởi quần áo nhnh chóng nhảy vào thùng tắm ngâm mình Cảm giác rất dễ chịu, bao nhiêu stress từ khi đến thế giới này như được gỡ bỏ, đầu óc vô cùng thích thú Và sẽ không thiếu phần kì cọ người ! Tố Chi Mộng này quá bẩn rồi, không tắm sạch sẽ chắc nàng khó chịu đến chết mất Sau khi tắm xong cũng mới đến giờ Dần, buổi chiều nắng nhẹ nhàng, nàng nhớ chiếc chăn trong nhà đã quá ẩm mốc nên mang ra ngoài phơi. Sau khi phơi chăn, nàng dọn dẹp qua nhà một chút, những thứ không cần đến đều đem bỉ, chỉ giữ vài thứ cần dùng. Dọn dẹp xong nhà cửa, Vũ Minh Nguyệt cùng Tố Chi Quân lên thành đi chợ mua sắm đồ dùng cần thiết cũng mua chút đồ ăn dự trữ cho Tố Chi Quân khi nàng thực hiện nhiệm vụ Nàng cùng Chi Quân bắt đầu rời thôn, đi thêm một đọan về phía trước gặp một chiếc xe ngựa kéo dùng để chở người, Vũ Minh Nguyệt mỉm cười tiến lại gần chiếc xe ngựa và cảm thấy thật may mắn khi không phải đi bộ Nhưng đời trớ trêu thay, vừa nhìn thấy nàng, gã đánh xe liền đánh xe đi, nàng dại người Cái này là đuổi khách đúng không? Gần giống vậy ?
Thôi được rồi, cái thân xác này bị nhiều người ghét bỏ quá mà? Không có xe thì tất nhiên phải đi bộ? Vũ Minh Nguyệt cùng Chi Quân đành phải đi bộ vào trong trấn Từ chỗ thôn nàng vào trấn mất khoảng 2 khắc. Trên đường đi, Vũ Minh Nguyệt không ngừng thở dốc Cơ thể này quá yếu đuối, đi bộ một chút đã cảm thấy xương cốt như rời ra, về sau nhất định phải tập luyện cho tốt Quay sang nhìn Quân Nhi, đứa trẻ này mặt mũi vẫn bình thường, không một chút mệt mỏi, mồ hôi dù trời khá nắng nóng" Quân Nhi không thấy mệt sao?
" Vũ Minh Nguyệt vừa thở vừa nói, khiến giọng nghe có chút mệt mỏi, hổn hển Tố Chi Quân ngơ ngác lắc đầu, sau đó đưa tay vươn lên muốn lau mồ hôi trên trán nàng nhưng không với tới Vũ Minh Nguyệt đứng yên nhìn thằng bé, môi không tự giác cong lên Đứa trẻ thật đáng yêu a~ Cảm giác hành động của mình không đúng, Tố Chi Quân rụt người lại, chuẩn bị chờ đòn Từ trước đến giờ nguyen chủ vẫn rất chán ghét đứa con trai này nên chỉ cần một hành động nhỏ quá phận liền đánh nó Đây được coi là phản xe tự nhiên? Vũ Minh Nguyệt thở dài, nàng thành bóng ma tâm lí của thằng bé à? Đi thêm một lúc nữa là đến trấn, từ lúc bước chân vào trấn mọi thứ náo nhiệt hẳn, mọi người đi lại đông đúc, ai nấy trên mặt tuy có mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười Nhìn thấy trấn đông đúc, Tố Chi Quân hào hứng hẳn lên, nhưng nhớ bên cạnh còn có nương nên áp chế sự hưng phấn lại " lần đầu tiên con nhìn thấy trấn sao?
" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, Tố Chi Quân ngu ngốc gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn nàng Aaaa, trái tim bé nhỏ của nương!
"Muốn ăn kẹo hồ lô không?
" Nàng tiếp tục mỉm cười, nhẹ xoa đầu đứa bé "Nương mua cho con sao?
""Đúng, nương mua cho con!
" sau đó dắt tay thằng bé đi thẳng đến chỗ bán kẹo hồ lô "Cho ta 2 cây hồ lô"Người bán vui vẻ dạ vâng, đưa cho nàng hai cái hồ lô, sau đó nhận tiền từ phía nàng"Của con!
" Nàng đưa cho Chi Quân cả 2 cây kẹo, Chi Quân nhận lấy lòng vui sướng Đây là lần đầu tiên nó được ăn kẹo hồ lô Cảm giác như nhặt được báu vật vậySau khi đã mua hồ lô, Vũ Minh Nguyệt ghé sang mua rau quả, mua thịt, mua cá, mua gạo, bột mỳ và một vài thứ cần sử dụng bằng số tiền Bát Mộc trả. Lúc trở về, trên tay đã đầy đồ"Nương, con xách giúp nương!
" Tố Chi Quân hiếu thảo nhận lấy đồ trên tay nàng. Nàng chỉ dám cho nó cầm vài thứ vụn vặt dễ cầm, còn lại à mình cầm Coi như đi bộ xách đồ giảm đống mỡ trên cơ thể Đi được nửa đường, nàng gặp một chiếc xe chở người từ trấn về thôn Là Hậu Phúc, hàng xóm cạnh nhà nguyên chủ, hắn là một xe phu hiền lành, đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có con, tình tình hiền lành lại hay giúp đỡ nguyên chủ"Mộng muội, đi lên trấn về sao?
" nhùn thấy nàng, Hậu Phúc hỏi thăm, mỉm cười thật tươi Mà Tố Chi Mộng rất có thiện cảm với người này "Hậu huynh, đúng là ta từ trấn về!
" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, Hậu Phúc cười sảng khoái, vẫy tay"Muội muốn đi nhờ xe không?, từ đây về trấn còn hơn nửa khắc nữa, muội không ngại thì ên xe, yên tâm ta không lấy tiền đâu!
" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, từ chối"Hậu huynh, thật sự không cần, ta có thể đi bộ được!
" Hậu Phúc còn muốn nói gì đó, thì một góa phụ trên xe phá lên cười"Hậu huynh, nếu nàng ta không muốn lên thì thôi, nàng ta cũng không mặt dày đến mức đi xe chở người mà không trả tiền, mà chưa chắc nàng ta có tiền trả!
" Hậu Phúc nghe góa phụ nói vậy liền thẹn, Vũ Minh Nguyệt hừ lạnh, mỉm cười đưa cho hắn 10 văn tiền"Đây là tiền xe của ta và Quân Nhi, Hậu huynh cầm đi" sau đó dẫn Tố Chi Quân lên xe " Chờ chút, ta trả lại tiền thối cho muội!
"Vũ Minh Nguyệt xua tay, liếc mắt nhìn góa phụ kia một cái"không cần đâu, coi như là ta trả huynh tiền những lần đi xe lần trước!
" "Nhưng mà....
" Hậu Phúc khó xử, Vũ Minh Nguyệt an ủi "không sao, huynh cứ cầm lấy!
" "Vậy được rồi!
" sau đó đánh xe về trấn, khi trở về trời đã có sắc tối, sau khi làm vài món đơn giản, Vũ Minh Nguyệt cùng Tố Chi Quân đi ngủ "Quân nhi, tối nay con ngủ cùng nương, sau này cũng sẽ vậy!
" Vũ Minh Nguyệt dặn dò đứa trẻ, Tố Chi Quân gật gật đầu, mặc dù không hiểu tại dao nương muốn vậy" Có thể mấy hôm nay nương sẽ không dậy, sẽ không sao, đồ ăn nương đã làm sẵn, con đói cứ việc lấy ăn, hiểu không? " " Nhưng mà tại sao ạ?
" Tố Chi Quân thắc mắc "Nương mệt, muốn ngủ!
"Tố Chi Quân đáp lại lễ phép, cơn buồn ngủ kéo đến, đúa bé dần chìm vào giấc ngủ [ kí chủ, sẵ sàng chưa?] "Sẵn sàng!
" [Truyền tống đến thế giới vị diện sau 10...9...8...7.....3....2...1]
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
15 chương
51 chương
10 chương
34 chương
19 chương
10 chương
73 chương