Hoa Thần trước mắt đã không còn là bức tượng đá xám xịt nữa, giống như một lần lột xác, lấy được da thịt máu xương. Từng đợt sấm sét đánh xuống, tàn phá da thịt nàng, còn đánh đến mức nàng không còn mảnh vải che thân.
Tiếu Mạn Sinh chẳng hề ngại ngùng khi thấy một người đang trần truồng trước mặt, huống chỉ người này còn bê bết máu và da thịt cháy sém. Thứ thu hút cô nhiều nhất chính là phía ngực trái của nàng.
Trống rỗng.
Ngươi nghĩ rằng, đá thì có tim không?
Có chứ.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy hòn đá mà mình vẫn nghĩ là đá sưởi trong tay càng thêm nóng rực. Cô nhìn nó, lại nhìn Tần Minh Tu, nuốt nước bọt.
Tần Minh Tu đưa mắt nhìn cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng đến mức Tiếu Mạn Sinh có thể phác họa ra từng đường cong của lông mi. Hắn cứ đứng đó chịu đừng từng tia sét đánh vào người. Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu trong lòng tại sao lại sinh ra cảm giác đau lòng, giống như thấy một người trao cả trái tim cho cô, sau đó đi vào chỗ chết. Cơn đau từ trong lòng lan tỏa ra toàn thân, như một cái rễ cây bám sâu vào trong cơ thể, thao túng tâm trí cô.
Tiếu Mạn Sinh nhanh chóng nhận ra có điều kì lạ, cô dùng toàn lực để bản thân mình tỉnh táo, tinh thần lực như một tấm lưới mỏng bao trùm lấy cô. Trong lòng như có hai luồng lý trí tranh đấu với nhau, bào mòn từng chút một ý chí kiên định của cô.
Có một giọng nói nhẹ nhàng cứ như có ai đó mơn trớn bên tai, dịu dàng gọi cô tiến lên phía trước, bảo vệ người đàn ông đang chịu hình phạt thống khổ phía trước.
Sau đó...
Tiếu Mạn Sinh thẳng thừng ném viên đá trong tay đi.
Cái gì vậy, hắn là đang độ kiếp phi thăng chứ không phải ra đường té ngã mà bảo cô đến an ủi hắn, khác nào dâng mạng lên cho thiên lôi đánh đâu.
Mặc dù khi biết hắn dùng tim của mình làm đá sưởi cho cô, Tiếu Mạn Sinh cảm động lắm, cô còn đang rơm rớm nước mắt đây, hoặc có thể là do tia điện làm nước mắt sinh lí tràn ra. Nhưng mà tất cả không phủ nhận được một điều là, hắn để cô ôm một trái tim ngủ suốt cả đêm. Một trái tim, có nhiệt độ, thiếu điều đập nhẹ mấy cái thể hiện sức sống của bản thân nữa thôi!
Tiếu Mạn Sinh tự cấu tay của mình một cái, cứ nghĩ cái tay này vừa cầm viên đá ấm áp kia, cô không cần cánh tay này nữa.
Vừa ném viên đá kia đi, cái suy nghĩ kì quái muốn tiếp cận Tiếu Mạn Sinh lập tức biến nhất. Cô nghĩ rằng cái mạng của mình cuối cùng cũng giữ được. Chỉ tiếc Tần Minh Tu e rằng không cứu được rồi. Thiên lôi không phải thứ để đùa, chịu bảy bảy bốn chín kiếp đã đủ khiến người sống chết rồi, vậy mà lần này còn là chín chín tám mốt. Liệu hắn có bị đánh đến mức không tìm được đường sang thế giới khác nữa hay không.
Tiếu Mạn Sinh kéo váy ngồi xổm trên nền tuyết, một tay chống cằm nhìn Tần Minh Tu, người vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không rời một giây. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Minh Tu dịu dàng cười, đặt trong khung cảnh hiện tại nụ cười đó có chút quái dị nhưng không làm Tiếu Mạn Sinh bỏ qua ý nghĩa của nó. Hắn vui vì cô không lao đầu vào chỗ chết.
Tiếu Mạn Sinh nhíu mày, có cái chết nào của cô mà không phải do một tay hắn góp vào đâu, hiện tại còn giả mù sa mưa. Không đúng...!
Linh quang chợt lóe, có một cái gì đó vụt qua rất nhanh trong đầu cô. Tiếu Mạn Sinh đứng bật dậy, không quản vì hành động của mình mà bị một vài tia điện nhỏ giật trúng tê dại. Lần thứ nhất, tại mạt thế, tuyệt cảnh không còn lối thoát. Tang thi vương đáng lẽ có thể thống trị tất cả, ít ra lúc đó Tiếu Mạn Sinh có thể thấy thực lực của hắn áp đảo mọi nhân loại bình thường, việc gì hắn phải đi tìm chết với cô chứ? Lên cơn điên muốn tìm người cùng chơi trò tự sát đôi chắc. Thế giới thứ hai ở tại tinh tế càng không có chuyện hắn bức chết cô. Hắn bỏ mạng mình để cứu cô, cuối cùng là cô lao vào đồng quy vu tận cùng trùng mẫu. Có thể nói hắn là chất xúc tác chứ không thể là hung thủ cho cái chết của cô được. Mà ngay vừa rồi, hắn không hề lao đến chỗ cô cùng sống cùng chết dưới thiên lôi mà một mình gánh chịu, còn thứ mê hoặc cô muốn cô đi vào chỗ chết là viên đá kia.
Giống như có một thế lực nào đó, không ngừng thiết lập đủ cách chết cho cô, vừa vặn Tần Minh Tu thỏa mãn điều kiện, trở thành chất xúc tác cho cái chết hoàn mĩ nhất.
Thế giới thứ nhất, đồng quy vu tận, sống có đôi, chết có cặp.
Thế giới thứ hai, hi sinh vì người kia, chết chung một huyệt, không rời không bỏ.
Thế giới thứ ba... Tiếu Mạn Sinh nhìn Tần Minh Tu một cái, lại nghĩ về sự việc vừa phát sinh, cau chặt mày, đồng cam cộng khổ, vinh nhục cùng hưởng, sinh tử không buông.
Cái thứ chết tiệt đang điều khiển mọi thứ đó muốn cô trải nghiệm đủ mọi khía cạnh của tình cảm trong đời, dùng nhiều cách khác nhau để hiểu cái gọi là yêu đến tận cốt tủy, khắc vào tận xương, ăn vào trong máu.
Đáng tiếc người mà nó lựa chọn để làm nhân vật chính lại là Tần Minh Tu, một biến số lớn muốn lệch trời. Biến thành tang thi vương, bẻ xương người khác, tất cả đều khiến cô càng thêm đề phòng hắn chứ không phải là tình cảm nam nữ, mà thứ kia dường như không nhận ra, hoặc cố tình mặc kệ, cứ sắp xếp mọi thứ theo một quỹ đạo, gặp gỡ, quen biết, biến cố và chết.
Bàn tay quái ác bóp nghẹt từng thế giới, giống như chơi đùa với món đồ chơi của nó, biến thành đủ hình thù khác nhau.
Ánh mắt Tiếu Mạn Sinh lóe lên tia sáng lạnh, lặng lẽ lùi lại phía sau. Cô muốn xem xem, lần này bản thân không chết trong thiên lôi cùng Tần Minh Tu, cái thứ đang điều khiển kia sẽ xoay chuyển cục diện thành gì.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
973 chương
27 chương