Yến Luân ôm theo tài khoản rủng rỉnh tiền vui vẻ về kí túc xá của Yến Dục. Mặc dù bản thân cô đối với thế giới này cảm thấy cái gì cũng xa lạ nhưng có một ngày đi theo Tiếu Mạn Sinh, được chỉ điểm một chút, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng nhập vai Yến Dục.  Tiếu Mạn Sinh trái lại không hạnh phúc đến thế tại vì Dương gia tính đến hai ngày nghỉ muốn bọn họ trở về. Dương Viễn trong thời gian này ở khoa chiến đấu như cá gặp nước. Thầy cô phụ trách khoa chiến đấu trực tiếp sử dụng cách nuôi thả để chăm sóc bọn họ, các ngươi ngứa mắt nhau muốn đánh cứ đánh, muốn chơi quần ẩu cũng không phản đối, thậm chí còn làm riêng một đài chiến đấu cho bọn họ. Dương Viễn cái tên mắt cao hơn đầu này đương nhiên cọ ra giá trị cừu hận rất cao, người ngứa mắt hắn đâu ít. Vậy nhưng hắn đâu dễ bị đánh chết được, người khiêu chiến hắn, số ít thì bị hắn dạy dỗ, đa phần đều bị hắn đá một cái liền gục, trị số bạo lực này Tiếu Mạn Sinh nghe qua còn thấy lạnh người. Thế mới biết trước kia Dương Viễn ôn nhu với cô biết bao. Dương Viễn hẹn Tiếu Mạn Sinh ra canteen ăn trưa xong mới trở về nhà. Tiếu Mạn Sinh nhìn một chút mới tìm thấy hắn đang ngồi ở một góc. Dương Viễn đen đi không ít, làn da mịn màng trước kia đã biến thành màu mật ong, so ra có vị đàn ông hơn trước kia nhiều. Nếu như trước kia Tiếu Mạn Sinh có thể nghĩ hắn là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch thì bây giờ hắn đích xác làm một người đàn ông sức dài vai rộng, có thể gánh vác cả một vùng trời. Tiếu Mạn Sinh phát hiện ra tóc hắn đã dài hơn nhiều, giông như từ khi nhập học đều chưa cắt tóc, từ nhỏ tóc hắn đã mau dài, hiện tại đã có thể buộc thành một chỏm đuôi gà ở sau gáy, sợi tóc màu đen có ánh kim, rơi trên quân phục màu đỏ có vẻ ngang tàng, tùy hứng đặc trưng của Dương Viễn. Bàn tay khung xương rõ ràng, thon gầy rắn chắc, đốt xương không thanh mảnh mà thô cứng, chứa đầy sức mạnh. Bàn tay to lớn đưa lên, đang... Ờ... đánh người. Tiếu Mạn Sinh: "..." Dương Viễn ngồi yên trên ghế, trước mặt là một khay đồ ăn, dưới chân hắn đạp lên lưng một người, quân phục đỏ kia rõ ràng là người cùng trường. Một tay hắn nắm yết hầu của người khác, nhướn mà tỏ vẻ khiêu khích: - Xem con chó của Liễu gia lại chuẩn bị cắn người này. Người khác bị đánh gục trên đất đau đến cong người lại, ôm bụng, oán hận nhìn Dương Viễn: - Tên khốn, mẹ mày... Nhưng mà hắn chưa kịp nói hết câu, Dương Viễn đã thấy Tiếu Mạn Sinh đang nghệt mặt đứng ở trước cửa vào canteen, lập tức nhấc chân, sút vào miệng tên đang chửi bậy một cái để hắn im miệng, buông tay đang khóa chặt yết hầu người khác ra, chỉ Tiếu Mạn Sinh: - Đi mua đồ ăn đi. Tiếu Mạn Sinh lựa chọn nghe lời. Thằng em trai từ nhỏ đã lấy đánh người làm niềm vui, hiện tại chỉ số bạo lực lại tăng cấp rồi, người làm chị cảm thấy cả người đều đau. Vẫn như trước chọn một suất sườn xào chua ngọt, đối với món này Tiếu Mạn Sinh có một niềm yêu thích mãnh liệt, không thể nào buông bỏ. Nghĩ một chút, cô lại gọi cho mình một cốc sữa nữa.  Tiếu Mạn Sinh bê đồ ăn về thì nơi đánh nhau đã được dọn dẹp. Cô cẩn thận đặt đồ ăn trên tay xuống bàn, ngồi đối diện với Dương Viễn bắt đầu ăn. Tốc độ ăn của cô vẫn chậm rãi như cũ, Dương Viễn lại ăn như lũ quét, ào một cái liền tống vào bụng hết tất cả đồ ăn trong khay. Hắn định ngồi đợi Tiếu Mạn Sinh ăn cho xong, nhưng chưa nói đến cô nuốt không trôi khi hắn nhìn chằm chằm mà chính hắn. cũng đứng ngồi không yên. Thật ngứa tay, no bụng rồi, muốn đánh người. Dương Viễn đợi không nổi nữa. Khi trợn mắt nhìn Tiếu Mạn Sinh dùng tốc độ rùa bò nhai một miếng thịt, hắn đập bàn đứng dậy: - Ta ra ngoài trước, lát nữa ăn xong đến tìm ta. Dứt lời, hắn xoay người, thuận tay túm một tên học cùng khoa chiến đấu đang chuẩn bị rời đi bên cạnh, tỏ vẻ, ăn uống no say, hoạt động tiêu thực là cần có. Tiếu Mạn Sinh ôm ngực, bây giờ đã hiểu sao tên Dương Viễn này có thể thành một tên điên bạo lực vậy rồi, thử nghĩ xem, không chỉ được người nhà nuông chiều mà đến trường học còn được nuôi dạy theo phong cách thổ phỉ thế này, có là cục bông cũng có thể tẩn người.  Tiếu Mạn Sinh nghĩ đến đây liền phát hiện ra có người đặt khay cơm ngồi xuống bên cạnh, cô quay đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Liên Túy. Liên Túy ngồi xuống bên cạnh, trong khay cơm của hắn chỉ có cơm canh đạm bạc, không có lấy một miếng thịt. Lúc đầu cô cứ tưởng hắn thiếu tiền mua thịt ăn, sau này khi đã quen thuộc mới phát hiện ra, mẹ nó, tiền rau xanh còn đắt gấp năm lần thịt. Muốn ăn thịt có thể đi săn giết biến dị thú nhưng rau xanh lại rất khó để trồng được, giá cả đắt đỏ đó người thường chắc chắn không thể bữa nào cũng ăn. Nhưng Liên Túy lại có thể, hắn chính là một tên điên coi tiền như rác mà. Tiếu Mạn Sinh giật giật khóe mắt, cảm thấy nếu nhìn nữa cô sẽ tức chết mất, quyết định chăm chú vào đồ ăn trên khay của mình. Liên Túy tự nhiên như chỗ không người ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại gắp cho cô một miếng rau xanh, sau đó gắp lại một miếng thịt.  Tiếu Mạn Sinh: !!! Thịt của ta?! Cô cắn đầu đũa, nhìn Liên Túy bộ dạng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô thở dài, quyết định ngậm miệng. Biết làm sao được, bản thân cô cũng không thấy phản cảm, chẳng lẽ bây giờ lại bảo cô hất thẳng khay cơm vào mặt hắn rồi đập bàn rời đi chắc. Cho cô thêm mười cái mạng cũng không đủ hắn bẻ chết. Liên Túy dường như rất thích chuyện trao đổi đồ ăn này, cả bữa cơm thành ra sườn xào chua ngọt vào hết bụng hắn, Tiếu Mạn Sinh chỉ ăn mỗi rau xanh, ăn đến cô cũng muốn nôn. Động vật ăn thịt bỗng dưng bị nhồi một bụng cỏ, không vui. Tiếu Mạn Sinh cùng Liên Túy từ lúc gặp đến lúc về không nói với nhau lời nào. Hắn là do thói quen từ nhỏ đã kiệm lời, cô là do bị ép ăn đến no căng bụng toàn rau xanh. Đến khi đến sàn đấu tìm Dương Viễn, tên em trai này đang ngồi trên lưng một tên khác, một chân đạp lên bàn tay cầm dao, bộ dạng uy vũ khí phách cũng tràn ngập khí chất thổ phỉ, phỉ phui, là khí chất quân nhân chính nghĩa đạp tan cái ác. Hắn đang nghịch quang não, có vẻ định gọi điện cho cô, nhìn thấy mặt Tiếu Mạn Sinh hắn liền nhạy cảm nhận ra sắc mặt cô xanh mét. Căn bản hắn không để ý mấy, dù sao Tiếu Mạn Sinh trong trí nhớ của hắn cũng là bộ dạng sắp chết như bây giờ, sắc mặt chẳng kém người chết là bao.  Tiếu Mạn Sinh đứng trước cửa lớn Dương gia, hít vào một hơi thật sâu, tự dặn bản thân bình tĩnh. Nếu không tự bình ổn tâm lý như vậy có lẽ cô đã lật nóc nhà Dương gia lên rồi. Cái nhà này, từ gia chủ cho đến con cái, người làm đều có bệnh như nhau. Dương Viễn đợi mãi không thấy Tiếu Mạn Sinh đi vào, quay đầu hỏi cô: - Đang ngây người cái gì? - Nghĩ cách phòng chống lây nhiễm khi bước vào ổ bệnh. Một cái ổ bệnh thần kinh to bự. - ?- Dương Viễn nhìn Tiếu Mạn Sinh như sinh vật lạ. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, vội sửa lời: - Ta đang nghĩ lát nữa vào sẽ cùng cha mẹ nói chuyện gì. Dương Viễn cười nhạt, không đáp mà đi vào nhà. Cả hắn và Tiếu Mạn Sinh đều biết cô đang tìm cớ mà thôi. Tại vì trong cái nhà này, cô chính là người bị lãng quên. Mọi người đều chỉ cần một Dương Viễn khỏe mạnh, thông minh, là người sẽ kế nhiệm làm gia chủ đời kế tiếp, không ai cần một Dương Thuần ốm yếu bệnh tật không biết sẽ chết lúc nào. Đồng thời họ cũng chỉ muốn nghe chuyện của Dương Viễn như đánh được bao nhiêu người, giành được thứ hạng gì, không ai muốn nghe chuyện Dương Thuần yếu kém, ngu dốt bao nhiêu.