Tiếu Mạn Sinh mua một cốc sữa đậu nành, quen lối quen đường đi về phía khu rừng nhân tạo nho nhỏ lần trước từng đến. Cô cẩn thân dùng tinh thần lực tra một vòng, thất vọng không tìm thấy người mà mình mong đợi. Tiếu Mạn Sinh không phủ nhận bản thân bị sắc đẹp mê muội rồi. Mặc dù nam chính Liên Túy cũng đẹp chết đi được nhưng mà vẻ đẹp của hắn thuộc về loại nhìn lâu thêm một chút liền sợ bị hắn bẻ răng không thì cũng bị hắn dùng n cách vặn vẹo để chơi chết. Dương Viễn đồng dạng thuộc vào dạng mỹ nam hiếm gặp, dù sao giá trị nhan sắc của Dương Thuần cao như vậy, là em trai song sinh sao có thể kém, nhưng nó là em trai cô, cô chỉ có thể nhìn không thể ăn, xuống tay không nổi, đó là còn chưa tính đến chuyện thằng cha này luôn tâm tâm niệm niệm muốn xích cô lại nuôi cả đời. Người thiếu niên gặp ở nơi đây có thể xem là bình thường nhất trong đám bệnh thần kinh. Hắn chỉ là muốn còng tay cô lại một chút mà thôi, chứ không hề hở tí lại đạp cô một đạp hay bẻ khớp cô một cái. Nhất là khuôn mặt non nớt cùng chất giọng trầm khàn kia, nghe một hồi tai cũng muốn mang thai rồi. Tiếu Mạn Sinh ngồi xuống bãi cỏ xanh rờn, vừa ngắc ngứ hát một điệu hát chẳng rõ giai điệu, vừa uống cốc sữa đậu nành ấm nóng. Nhân sinh cứ bình thản như vậy là tuyệt vời. Nhưng mà, Tiếu Mạn Sinh tự nhận mình từ khi sinh ra vận rủi đã quấn thân. Vào lúc cô cứ an ủi bản thân ít ra còn được bình yên như hiện tại thì chắc chắn không lẫn đi đâu được sẽ có một tên bệnh thần kinh chạy đến. Cô mặt không cảm xúc nhìn Liên Túy vén lên cành dây leo trùng trùng, bưng một khay đồ ăn vào. - ?- Liên Túy tỏ vẻ như bất ngờ lắm vì sự xuất hiện của Tiếu Mạn Sinh, nhướn mày, động tác hắn vẫn tự nhiên tiêu sái ngồi xuống cạnh cô. Anh trai à, không cần phải giả bộ vô tình gặp gỡ đâu, từ sáng nay bắt đầu từ thời điểm từ kí túc xá ra là anh đã cho người theo dõi rồi đúng không. - Ngươi cũng đến đây nghỉ trưa à? Muốn ăn không?- Liên Túy vừa lau đũa vừa hỏi. Tiếu Mạn Sinh chỉ trợn mắt nhìn Liên Túy không đáp. Còn nói được sao, hắn đồ ăn cũng mua hai phần, toàn chọn những món cay mà lần trước cô thích, còn mua hai cốc nước ép hoa quả, chẳng lẽ là hắn vô tình ăn phần ăn của hai người à? Liên Túy mặc định Tiếu Mạn Sinh đồng ý, trong tay chỉ cầm một bộ đũa thìa, không hề có ý đưa cho cô mà dùng thìa xúc đồ ăn đưa lên ngang miệng cô. - A nào... Được vị tướng quân trẻ tuổi nhất tinh tế đút cho ăn, lát về cô có nên cảm tạ trời đất sau đó lăn lộn sung sướng không. Khóe miệng Tiếu Mạn Sinh giật giật. Ngay lúc cô định từ chối quay mặt đi thì "rắc" một tiếng, cán chiếc thìa bằng kim loại cầm trên tay Liên Túy bị bóp méo, nụ cười của hắn vẫn hiền từ như Phật Di Lặc: - Mau a nào, ta còn muốn ăn nữa. Ngoan ngoãn nuốt xuống một ngụm cơm. Xem bà đây ngoan đây này! Nụ cười của Liên Túy càng dịu dàng, hắn thu lại chiếc thìa, bẻ thẳng lại cán, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô. Mặc dù toàn món Tiếu Mạn Sinh thích nhưng cô nhai chẳng khác nào nhai sáp. Bữa trưa nay bị bạn thân nữ chính phá hoại, chỉ gắp được vài miếng liền bỏ cả khay cơm, bụng Tiếu Mạn Sinh rỗng tuếch cũng không dậy lên được chút hứng thú nào. Cô chỉ nơm nớp lo sợ, nam chính đút ăn cô đến no say rồi lại đem cô lột da hay bẻ xương gì gì đó. Hai suất cơm, Liên Túy miệng bảo đói mềm người nhưng chỉ chăm chú đút cho cô ăn. Đến khi Tiếu Mạn Sinh ôm cái bụng căng tròn lăn sang một bên ăn không nổi nữa, hắn mới bắt đầu động đũa. - Liên Túy, ngươi với Dương Viễn quen thân đến mức nào rồi? Trong truyện, mối quan hệ của Dương Viễn và Liên Túy chỉ được kể sơ qua, chính là hai tên bệnh thần kinh đạt được tình hữu nghị bền vững, cuối cùng Liên Túy nhỉnh hơn trở thành tên bệnh thần kinh mang gen cấp S người gặp người sợ, còn Dương Viễn có phát bệnh cũng chỉ là một tên mang gen cấp A. Vậy nên Liên Túy mới trở thành nam chính còn Dương Viễn là huynh đệ tốt. - Lúc nhỏ Dương gia chủ từng dắt hắn đến nhà ta một lần. Lúc đó...- Liên Túy nhìn Tiếu Mạn Sinh, ánh mắt sâu xa không rõ nghĩa:- Ta không hề biết Dương Viễn còn có một người chị gái song sinh. Tiếu Mạn Sinh nhếch miệng cười lấy lệ, đương nhiên là không biết rồi, Dương gia chỉ cần một người gia chủ kế nhiệm, càng ít người biết đến cô càng tốt với họ biết bao. - Lúc đó ta đã bắt đầu học điều khiển cơ giáp, hắn cũng không có quấn lấy ta đòi chơi cùng, hắn nói ở nhà hắn đang nuôi một sủng vật, phải về chơi cùng nó. Nụ cười Tiếu Mạn Sinh có xu hướng vỡ vụn. Ha ha, thằng nhóc kia mỗi khi đi ra ngoài đều về sớm hơn so với Dương gia chủ, Dương phu nhân, còn ôm một đống đồ chơi về giải buồn với cô, lúc đó cô còn cảm động suýt khóc. Giờ khớp lại với lời của Liên Túy chỉ hận không thể cắn chết hắn ta. Liên Túy dường như biết cô đang nghĩ gì, sâu xa nhìn một cái, tiếp tục nói: - Đáng lẽ lúc đó ta nên đi xem sủng vật của hắn. Ngươi dám xem, ta liền dám gọt đầu ngươi, muốn thử không. Liên Túy ăn xong, đặt khay cốc sang một bên, nằm bên cạnh Tiếu Mạn Sinh, học cô gối đầu lên tay nằm nghiêng nhìn sườn mặt tinh xảo của cô. Liên Túy có nụ cười rất đẹp, đúng hơn hắn đã mang nhan sắc yêu nghiệt hại người, dù khóc hay cười đều mang mỹ cảm riêng. Mỗi khi nhìn thấy hắn, Tiếu Mạn Sinh luôn có chút ngây người nhìn nụ cười đó. Nhưng mà, cô không phải là si mê đến quên lối về mà lại cảm thấy một mối nguy cơ đe dọa. Từ khi đến thế giới này, trong lòng Tiếu Mạn Sinh đã dâng lên một đáp án mơ hồ. Nữ chính luôn bỗng dưng cảm thấy muốn đối nghịch với cô. Nam chính lại một lòng muốn ôm cô chết chùm. Đây rõ ràng là tình tiết một cuốn mau xuyên. Người đã từng đọc qua không biết bao thể loại như Tiếu Mạn Sinh, sao lại không biết, thậm chí cô còn biết rõ, phỏng đoán đầu tiên là do oán khí của nữ phụ quá mạnh, kéo cô đến đây. Phỏng đoán thứ hai, Liên Túy có thể là Dịch Quân, từ dáng vẻ phát bệnh đến tà khí tứ phía đều quen thuộc đến không thể quen hơn nữa. Nhưng mà, cô tuyệt đối không hề vui vẻ chút nào khi làm nữ chính trong một cuốn mau xuyên. Thử nghĩ xem, sống chung với bệnh thần kinh, cô còn có thể giữ mạng sao. Cô muốn sống, vậy nên, nam nữ chính đều phải chết. Tiếu Mạn Sinh đang rơi vào trong suy tư, không hề nhận ra khác lạ xung quanh. Liên Túy nhạy cảm ngửi thấy mùi sát khí quanh quẩn. Chính là thứ cảm giác khiến cho từng tế bào đều như run lên vì sung sướng. Hắn ngồi bật dậy, giống như một con báo săn nhào lên đè chặt Tiếu Mạn Sinh dưới nền cỏ, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm cô: - Ngươi muốn giết ta? Tiếu Mạn Sinh lúc này mới nhận ra vào lúc vô tình cô đã để lộ sát khí, có chút ảo não, chỉ với loại cảnh giác thấp kém này cũng đủ để cô bị ngược cả trăm lần rồi. Vậy nhưng, Tiếu Mạn Sinh vẫn thẳng thừng đáp: - Đúng vậy. Ngay khi tưởng bản thân sẽ bị Liên Túy một tay bẻ gãy cổ, Tiếu Mạn Sinh lại thấy trong mắt hắn dâng lên tia hưng phấn, sắc đen trong mắt cũng rút đi, màu mắt dường như nhạt hơn một chút, nhìn qua phá lệ dịu dàng, thật giống bộ dạng quân tử hình thường của hắn: - Rất tốt. Liên Túy không rõ phun ra hai chữ, vẫn đè trên người Tiếu Mạn Sinh, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Tiếu Mạn Sinh: "...?"