Lúc trước Tiếu Mạn Sinh còn chưa biết cái gì gọi là sợ đến ngây người, bị người khác dọa cô còn có thể cắn trả hoặc chạy. Liên Túy vừa nói ra danh phận của mình, Tiếu Mạn Sinh liền trực tiếp đơ. Liên Túy, tướng quân trẻ nhất cấp S nổi danh của tinh tế, tính tình phóng túng bất kham, mười tuổi bắt đầu ra chiến trường, mười lăm tuổi nhận chức tướng quân của cha, mười sáu tuổi sau khi thành công đẩy lùi trùng tộc khỏi biến giới, vẻ vang trở về tiếp tục việc học tại trường bậc nhất Kim Lạc. Tại trường học, hắn không chỉ là một bức tượng sống cao cao tại thượng mà còn là cái u nhọt mà mấy bậc cao nhân trong trường đều ngứa mắt, chọc không được mà để cũng không xong, chuyên môn đi chọc gật bánh xe kèm theo thuộc tính độc miệng có thể giết người không dao, đặc biệt si mê hủy hoại đồ vật, thứ càng tinh xảo hắn càng muốn phá. Đừng hỏi tại sao trước kia cô thích đọc truyện tràn ngập bệnh thần kinh thế này! Lão nương cũng đang muốn vả chết mình đây. Liên Túy nhẹ nhàng đặt Tiếu Mạn Sinh lên giường, lúc kéo chăn từ dưới chân giường lên, bàn tay lướt qua chân cô cảm giác được nó lạnh ngắt không hề có chút ấm áp nào. Hắn cau mày,luồn tay vào trong chăn kéo chân cô vào lòng bàn tay của mình, ủ ấm. Động tác của hắn rất tự nhiên, không hề ngượng ngập, giống như đã được luyện tập cả trăm lần. Tiếu Mạn Sinh lúc này đó, còn là một thiếu nữ thuần khiết biết bao. Nếu như đợi đến vài thế giới nữa, nhìn bệnh thần kinh giả thâm tình thế này? Cô còn có thể rơm rớm nước mắt cảm động khóc đến nhận cha mẹ làm ghê tởm chết hắn đi. Nhưng mà, ngay lúc này, cô chẳng có hành động gì, chỉ cúi thấp đầu tỏ vẻ cam chịu. Dù sao hành động như vậy Dương Viễn cũng từng làm rồi, Tiếu Mạn Sinh trực tiếp coi Liên Túy thành Dương Viễn. Bộ dạng nhu thuận của cô như vậy, Liên Túy nhìn càng thích mắt, ý cười lan ra dường như xung quanh cũng tràn ngập khí xuân tươi đẹp. Bỗng nhiên "rắc" một tiếng... Tiếu Mạn Sinh hít vào một hơi, sắc mặt vừa tốt đẹp lên một chút liền trắng bệch. Cô cắn răng ngã vật ra giường. Ôi đệt đệt đệt, chân... Chân của lão nương! Liên Túy nắm lấy chân của Tiếu Mạn Sinh, xoa nắn một hồi, trên môi cười đến gió xuân ấm áp, dưới tay dùng lực một cái đem chân Tiếu Mạn Sinh bẻ trật khớp. Đã nói mà, dù cho bệnh thần kinh có cười đến mê hoặc chúng sinh thế nào thì cũng tuyệt đối không được tin. Liên Túy chuyển mắt nhìn Tiếu Mạn Sinh một bộ dạng không thiết sống nằm vật vờ trên giường, một mặt ngắm nhìn sắc mặt cô mà hài lòng, một mặt lo lắng hỏi thăm mà sờ lên chỗ đã bắt đầu sưng: - Xin lỗi, xin lỗi, là ta không dùng tốt lực, để ta nắn lại cho ngươi. Nụ cười của Liên Túy vẫn không thay đổi, nhìn vẻ mặt Tiếu Mạn Sinh đau đến chết đi sống lại, trên tay hắn dùng lực, "rắc" một tiếng bẻ xương lại đúng chỗ. Tiếu Mạn Sinh rơm rớm nước mắt kêu lên một tiếng, quả thực nam nữ chủ cái gì đó đều không thể tin được mà. Tiếu Mạn Sinh còn sợ Liên Túy làm ra hành động không phải con người nào đó nữa thì đồng hồ trên tay hắn vang lên tiếng tít tít liên hồi. Liên Túy lưu luyến thu lại tay, nhấn lên mặt đồng hồ hai cái, một màn hình trong suốt bắn ra. Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy đó là Dương Viễn, thầm thở ra một hơi. Chưa bao giờ lại cảm thấy việc Dương Viễn cứ luôn quản lý cô là hạnh phúc đến vậy. Em trai nuôi lớn mười năm trời chỉ để đến lúc này được việc thôi mà. Liên Túy dường như không muốn để Dương Viễn vào nhà, cũng đúng thôi, căn nhà này người ta chỉ cần bước vào thôi cũng nghĩ chủ của nó có vấn đề thần kinh rồi. Hắn dắt Tiếu Mạn Sinh ra trước cửa nhà, ôn hòa chào hỏi Dương Viễn: - Dương thiếu gia, lâu rồi không gặp. Cậu... - Tôi không quen anh.- Dương Viễn thẳng thừng nói, một tay kéo Tiếu Mạn Sinh vào lòng mình. Tiếu Mạn Sinh rõ ràng cảm nhận được nụ cười của Liên Túy càng rạng rỡ hơn, cô càng sợ đến phát run. Thằng nhóc Dương Viễn này không chọc chó một ngày thì ngứa người à? Dương Viễn và Liên Túy đã xây dựng tình hữu nghị từ khi còn nhỏ, phải nói chứ tính tình của hai người chính là từ một khuôn đúc ra. Tiếu Mạn Sinh kéo kéo ống tay áo Liên Túy, đợi hắn nhìn mình mới nhấc váy để lộ ra xích sắt dưới chân, ý bảo hắn mở cho mình. Vậy mà Liên Túy không có ý muốn động, Dương Viễn còn tỉnh bơ nói: - Cứ để vậy cũng được. Chỉ đây một chút cũng không cảm thấy được hiểu chưa!? Dương Viễn khom người ôm ngang Tiếu Mạn Sinh lên, cau mày: - Giày vất đi đâu rồi? Ra ngoài còn đi chân trần như vậy?! Đâu phải cô muốn chứ, tỉnh dậy đã không thấy đâu, cô cũng ngại không hỏi Liên Túy. Thấy Dương Viễn đang khách sáo nói chuyện với Liên Túy, cô quay lại, chân thành soát độ hảo cảm với nam chính: - Liên Túy, hôm nay cảm ơn ngươi. Liên Túy nhìn sâu vào Tiếu Mạn Sinh, ánh mắt dường như càng tối đen. Trong lúc vô tình, bàn tay hắn đã đặt lên đầu gối Tiếu Mạn Sinh. Cô rùng mình, bỗng dưng có cảm giác chỉ một giây sau hắn liền có thể bóp nát bấy đầu gối của cô. Đúng lúc này, Liên Túy lại dùng cánh tay kia đấm mạnh vào cánh tay đang đặt trên đầu gối Tiếu Mạn Sinh. Dương Viễn nhìn hắn như thấy bệnh thần kinh, Liên Túy cũng không thèm quan tâm, nhìn cô mà cười: - Sau này đều là bạn học, không cần câu nệ. Các ngươi về đi. Hắn "rầm" một tiếng liền đóng cửa lại.