Mấy ngày nay thời tiết lạnh đột ngột, dù là ban ngày có ánh mặt trời chiếu xuống, nhiệt độ vẫn ở mức mười mấy độ. Dân số ở trong căn cứ Thanh Long rất lớn, số quần áo và vật liệu sưởi ấm đều liệt vào dạng cung không đủ cầu, người chết vì lạnh và đói số lượng càng lúc càng nhiều. Ở căn cứ Bàng Trạch may mắn hơn một chút, dị năng giả ở đây nhiều, người thường ít, mặc dù vẫn có người chết nhưng có thể khống chế được số lượng. Dịch Quân ngày đêm không ngủ chạy về căn cứ Thanh Long tại vì có thông báo dường như đã có các tang thi triều quy mô nhỏ xuất hiện rải rác xung quanh. Một vài căn cứ nhỏ lẻ do dân thường tự lập không tránh được bị tang thi vây chiếm, biến thành địa bàn nơi tang thi lộng hành. Dù là tang thi không sợ lạnh nhưng cơ thể vẫn là của con người, khi xuất hiện khí lạnh, cơ thể không cảm nhận được lạnh vẫn bị đông cứng các khớp cơ, dẫn đến tốc độ chậm hẳn đi, lúc này chỉ có máu thịt người mới tiếp thêm năng lượng sưởi ấm cơ thể chúng.
Tiếu Mạn Sinh trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý đi theo Dịch Quân trở về. Cô ở mạt thế đã lâu, tang thi triều chỉ mới trải qua các loại quy mô nhỏ, tinh thần lực của cô không cần phải vẫn động chân tay nhiều, cô không biết được liệu bản thân có thể trải qua một lần tang thi triều mà lông tóc vô thương hay không. Giữa mạt thế tràn ngập tang thi, sớm hay muốn thì các căn cứ cũng sẽ gặp xui xẻo này, chi bằng đi càng nhiều để rút ra kinh nghiệm sống sót giữa mạt thế. Tiếu Mạn Sinh yêu quý mạng sống của bản thân nhưng tuyệt đối sẽ không trốn tránh, nếu cô không thể mạnh hơn nữa thì một lần cơ hội được sống lại này liền uổng phí. Cô muốn được sống an an ổn ổn đến cuối cùng.
Dịch Quân mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân cởi hết quần áo dính máu trên người rồi mới đến gần giường ngủ. Tiếu Mạn Sinh dường như vào lúc thời tiết trở lạnh càng thêm lười biếng, cô đến cả bước ra khỏi cửa cũng phải đấu tranh nội tâm một thời gian dài, Dịch Quân nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiếu Mạn Sinh mà đau lòng, không dám ép buộc cô quá đáng, chỉ cần cô có thể đủ năng lực bảo vệ bản thân là được, hắn không cần cô phải quá sức đi cứu vớt chúng sinh làm gì, đến hắn cũng không có cao thượng đến mức đó. Vừa nghĩ đến đám dân thường mấy ngày nay không ngừng náo loạn đòi được chuyển vào giữa thành để dị năng giả bảo vệ, hắn cười lạnh. Cho dù là dân thường, không có dị năng thì chỉ cần một thanh đao hộ thân, giữa một đàn tang thi cấp bậc thấp vẫn không có tạo thành nguy hiểm gì quá lớn, bọn họ lại còn tưởng mình đang trong xã hội pháp trị, được quân đội bảo vệ nữa sao.
- Dịch Quân, ngươi về rồi?- Tiếu Mạn Sinh trên giường tinh tường cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình, mở mắt, trong mắt không hề có mơ hồ lúc mới ngủ dậy, hoàn toàn thanh tỉnh mà nhìn hắn.
Thật ra phần lớn thời gian nằm trên giường của Tiếu Mạn Sinh vẫn là ngủ nhưng cũng có lúc cô nhắm mắt để rèn luyện tinh thần lực của bản thân, từng sợi tơ tinh thần mỏng manh bao trùm khắp hang cùng ngõ hẻm của căn cứ. Cô có thể nhìn thấy được biến hóa to lớn của căn cứ Thanh Long, đàn tang thi nhỏ lẻ đang dần tụ tập thành một làn sóng quy mô lớn, đi đến đâu liền có thể nghiền áp tất cả mọi thứ. Bên trong căn cứ không thể chưa được nhiều người thường, có một phần lớn người phải dựng lều ở bên ngoài tường vây. Hàng đêm, tiếng tang thi rống trở thành một nỗi ám ảnh dày vò người khác không yên. Những dị năng giả thực lực hơi kém một chút đều đang điên cuồng tu luyện dị năng của mình, xung quanh bao trùm một không khí khẩn trương nặng nề.
Tiếu Mạn Sinh ngáp một cái, đem bàn chân lạnh đến tê cứng dúi vào ngực Dịch Quân đòi sưởi ấm, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trời là một mảnh xám xịt, u ám xen lẫn một tia vằn đỏ như máu được hất lên bầu trời. Cô trầm ngâm một lát, hỏi Dịch Quân:
- Có phải tang thi triều dự tính sẽ diễn ra vào 2 ngày nữa?
- Đúng vậy, chắc là sáng sớm ngày kia tang thi sẽ đến trước tường vây, ngươi tranh thủ ngủ thêm một lúc nữa, đừng để bản thân mệt mỏi.
Giọng nói của Dịch Quân có vẻ không mấy quan tâm đến sự việc này, hoặc là hắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ sớm. Tiếu Mạn Sinh càng tin tưởng Dịch Quân đã nắm chắc mọi chuyện, một người như hắn sẽ không bao giờ bó tay chịu chết đâu. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy kì lạ. Nữ chính Diêu Man tại sao lại không xuất hiện. Chẳng phải đợt tang thi triều này chính là để xúc tiến tình cảm của hai người nam nữ chính sao? Cô còn nhớ, trong cuốn truyện đó kể rằng, Diêu Man cùng Dịch Quân hai người tìm được tang thi chủ mưu của đợt tang thi triều lần này, hợp lực muốn tiêu diệt nó. Không ngờ lại là một con tang thi mang dị năng hệ ảo giác, nó tạo ra một ảo cảnh khiến cho nam nữ chính trầm mê trong đó, thậm chí còn thoát quần áo đánh dã chiến ngay trước mặt trăm ngàn tang thi. Còn có thể rơi rụng tiết tháo đến thế nữa sao! Sau một hồi "ba ba ba" xuân sắc diễm tình, hai con người đó thần kì chưa bị tang thi xiên chết, mà con tang thi hệ ảo giác kia còn ngây ngốc đứng đực ra đó nhìn hai người đánh dã chiến xong quay lại vặt đầu mình. Quả thực là số phận pháo hôi chỉ có thể đợi nam nữ chính ngược thảm mà!
Tiếu Mạn Sinh cực kì không yên ổn khi nghĩ đến Diêu Man, cô cũng không ít lần giống như bây giờ hỏi nữ chính đang ở đâu. Dịch Quân mỗi lần cô hỏi đều sẽ cười đến thiên chân vô tà, nghiêm nghiêm túc túc mà trả lời:
- Căn cứ Bạch Hổ gặp tang thi triều giống ta, cô ta chắc đã trở về trợ giúp rồi.
Tiếu Mạn Sinh trợn mắt, nói láo mà mặt không đỏ, tim không loạn, quả thực là kì tài. Cái căn cứ Bạch Hổ được hưởng ké thánh mang nhân vật chính, dù cho các căn cứ xung quanh có bị ngược n lần thì nó vẫn có thể hiện ngang đứng sững giữa mạt thế, đừng tưởng rằng cô ở trong phòng suốt thì mắt mù tâm điếc não cũng thoái hóa.
Dịch Quân giữ đúng nét mặt cũ, trăm lần như một sau khi cho Tiếu Mạn Sinh một đáp án liền lẩn đi sang vấn đề khác. Hắn không biết, lúc này ở một nơi khác đang có người thương nhớ hắn đến quên ăn quên ngủ, hận không thể lột da, cắn từng miếng thịt, nuốt từng ngụm máu của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
973 chương
27 chương