Trên đường Tử Bạch đi không nói lời nào, còn Tử Tuệ nói với Vương Tiêm những việc cần phải chú ý, còn có thời gian đi học gì đó.
" Tử Tuệ tỷ tỷ, tớ thấy cậu với ba tớ rất giống nhau." Vương Tiêm cố ý nói ra câu này,thấy sắc mặt Tử Tuệ cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại.
" Tớ so với cậu hơn mấy tháng mà thôi, em gái phải nhớ rõ lời chị đây dặn đó biết chưa? Có gì không hiểu thì cứ hỏi chị." Tử Tuệ cảm thấy làm con nít không tệ lắm, chẳng qua là biểu hiện của mình không thành thục lắm thôi.
" Đã rõ, tỷ tỷ thật tốt!" Vương Tiêm híp mắt cười rộ lên.
Đi vào nhà trẻ, bọn họ hiện tại đã tuổi lớn nhất nên học ở lớp lá, cũng học tại đây một năm sẽ liền đi học tiểu học. Tại đây Vương Tiệm lại trở thành quái vật khổng lồ của lớp. Thân hình Vương Tiêm thực sự sẽ dọa sợ tiểu hài tử, nhưng ngoại trừ một người....
" Trương Vũ, cậu xả tóc tớ làm gì!" Vương Tiêm xoay người nhìn cậu nhóc ở phía sau mình, mà ở vị trí ngồi của Vương Tiêm không bị giáo viên chú ý nhiều, chuyện này thực khổ với bọn họ, đặc biết người ngồi sau Trương Vũ là mệt nhất.
" Hắc hắc, người mới chuyển tới, cậu chính là bà béo! Chính vì cậu nên chỗ tớ mới nhỏ đi!" Âm thanh Trương Vũ phía sau truyền đến, thỉnh thoảng kéo tóc Vương Tiêm xuống.
Vương Tiêm hiện tại cũng không thể nào làm gì được, Trương Vũ này chắc chắn là nam xứng, gia đình có điều kiện tốt, ở khu biệt thự, mà nói thực ra là một thiếu gia ăn chơi. Vẫn luôn yêu thầm Tử Tuệ từ nhà trẻ đến đại học. Cô nhìn về phía Tử Bạch đang ngồi rất xa, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn.
Tử Bạch cũng chú ý tới ánh mắt này, kì lạ là hắn luôn chú ý đến sự việc bên đó. Nghĩ đến việc tối qua, hắn đứng lên đi về phía Trương Vũ, nhàn nhạt nói:" Cậu có muốn cùng ớ đổi chỗ hay không?"
"Muốn muốn muốn!" Trương Vũ nhanh chóng đứng dậy.
Tử Bạch và Tử Tuệ ngồi cùng bàn, nếu đổi chỗ với Tử Bạch thì hắn sẽ được ngồi cùng Tử Tuệ, Trương Vũ sao lại không muốn đổi được!
" Tử Bạch ca ca cậu thật tốt." Vương Tiêm nhạ nhạ nói.
Lại một ngày sắp đi qua, Vương Tiêm phát hiện Tử Bạch thật sự rất ngờ nghệch...Không bao giờ cự tuyệt người khác, người khác muốn nhờ hắn tìm đồ, hỗ trợ hoặc múc nước hắn đều đồng ý. Cái này làm Vương Tiêm bân khuân không biết việc tối qua dễ dàng như vậy không phải do bản tính này của hắn đấy chứ.
" Tử Bạch ca ca, việc gì cậu cũng có thể đồng ý sao?" Vương Tiêm này ngồi cùng bàn với Tử Bạch, mà giáo viên cũng cam chịu việc này.
" Hả?" Tử Bạch nghiêng đầu hỏi Vương Tiêm, Vương Tiêm cho rằng hắn sẽ luôn như vậy.
Cái ngốc tử này! Vương Tiêm cảm thấy thời gian về sau đứa ngốc này sẽ không phát sinh sự việc gì quá lớn, sẽ thực nhàm chán.
Nhưng nhiều năm sau, Vương Tiêm bị đè trên gường, chàng trai giống như sói đói, cô nhất định sẽ đem câu nói đó liều mạng dẫm đạp dưới chân.
Cuối cũng cũng tan học, Vương Tiêm cùng bọn Tử Bạch về nhà, ở nhà trẻ rất là buồn chán, nhưng hiện tại cô còn nhỏ, đối với công lược nam chủ này phải chờ mấy năm nữa, hiện tại nói việc yêu đương Vương Tiêm cảm thấy đứa ngốc kia nhất định không biết đây là ý tứ gì.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
501 chương
20 chương