Vương Tiêm cảm thấy tim Tử Bạch đập rất nhanh, lại thu tay đặt lên trên người mình, thấy mình cảm nhận không sai.
Tử Bạch bị phản ứng này làm cho không tự nhiên, thấy người trước mắt còn mơ hồ, vội vàng nói: " Mau về nhà rửa mặt đi, bây giờ đã 8 giờ rồi."
" Đã trễ thế này!" Vương Tiêm rốt cuộc sốt ruột lên, chạy đến ban công, nhưng quay đầu lại:" Tử Bạch thật đáng giận! Không gọi tớ dậy!" Nói xong lại leo qua ban công.
Lần này cô không cần ghế trợ giúp nữa, vóc dáng đã cao hơn, thể hình cũng gầy đi, vượt qua một chút đã đến ban công nhà mình.
Tử Bạch nhìn theo hướng cô, có chút bất đắc dĩ sát sát mũi, cũng không phải là hắn không gọi dậy, hơn nữa chính hắn thật lâu mới thanh tỉnh đầu óc được.
9 giờ, Vương Tiêm cùng ba cô đến nhà Tử Bạch, Tử Bạch cũng kéo hành lý ra tới.
Mẹ Tử Bạch nói với Vương ba: " Anh Vương, lần này cảm ơn anh đưa Tử Bạch đi một chuyến."
" Không có gì, hôm nay dù sao tôi cũng không đi làm." Vương ba mởi của xe hơi nhỏ mới mua ra, xuống xe cầm hành lý Tử Bạch đặt ở sau xe, hướng tới chàng trai vẫy tay, " Tử Bạch lên xe đi, nha đầu kia ngồi đằng sau chờ con nửa ngày rồi."
" Cảm ơn chú Vương." Tử Bạch rất lễ phép nói, hắn đi đến ghế sau ngồi, mơ hồ thấy một bóng người bên trong.
Không đợi hắn mở cửa xe, cửa xe liền được mở ra, lộ ra một gương mặt tươi rói, " Tử Bạch."
Tử Bạch muốn xoa xoa khuôn mặt trẻ con đầy đặn kia, lúc này các vị phụ huynh đang nhìn, chỉ có thể nhạ gật gật đầu, an vị đi vào.
" Tử Bạch, tớ nói cậu nghe, Trương Vũ kia đồ ngu ngốc, lái xe chỉ đến đón Tử Tuệ liền đi!" Vương Tiêm nhéo nắm tay, hung tợn nói:" Hắn cho rằng nhà hắn có nhiều tiền sao! Tớ cũng không muốn ngồi xe hắn đâu!"
" Xem cậu nói này." Tử Bạch cười khổ," Tử Tuệ muốn đi mua một chút đồ, cho nên Trương Vũ chở Tử Tuệ đi trước, không phải đã nói chúng ta trước rồi sao?"
" Hừ! Hắn chính là thấy sắc quên bạn! Tử Bạch cậu đừng có biện bạch thay hắn." Vương Tiêm vẻ mặt không thừa nhận hành vi của Trương Vũ.
Tử Bạch không nói, hắn nói nhiều thì nha đầu này cũng không nghe vào tai, từ nhỏ đến lớn hai người đó chính là oan gia, ai xem ai cũng không vừa mắt.
Vương ba ngồi trên xe, nghe được nội dung hai đứa nhỏ nói chuyện, thấy Tử Bạch thật hiểu chuyện, con gái nhà mình vẫn tính nết như trẻ con, lập tức rống lên," Nha đầu chết tiệt kia! Con nói bạn như vậy sao! Còn có, con đừng dùng từ lung tung, con hiểu thấy sắc quên bạn là ý gì sao!"
"Ba, sao lại giúp đỡ người ngoài, phải che chở con gái ba mới phải chứ!" Vương Tiêm bất mãn kháng nghị.
" Nhìn con gái ta vô lại mắng người như vậy, ta không có ý che chở." Vương ba không thèm để ý nói.
Vương Tiêm muốn nói cái gì đó, bị Tử Bạch duỗi tay nhấn một cái, ánh mắt hơi trùng, Vương Tiêm lập tức liền không nói, vẻ mặt ủy khuất tới gần Tử Bạch.
Vương ba còn đang suy nghĩ con gái mình sao không đáp lại, không giống như tính cách cô, nhìn về phía kính phản quang, thì ra là có Tử Bạch ở cạnh.
" Tử Bạch, con có thể trấn trụ nha đầu này, về sau nhớ giúp chú giáo huấn nó tốt một chút." Vương ba có điểm đắc ý nói.
" Dạ, chú Vương." Lần này Tử Bạch trực tiếp đáp ứng, bất đắc dĩ nhìn về phía người cọ cọ mình, trong lòng hắn lại bắt đầu ngứa.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
53 chương
124 chương
5 chương
69 chương
22 chương
49 chương
39 chương
73 chương