Hiện tại học sinh trung học đều yêu rất sớm, tư tưởng đều rất thành thục, bọn họ bốn người cùng nhau lớn lên, cho nên quan hệ đều rất tốt, thường ngày mối quan hệ giữa Tử Bạch với Tử Tuệ đều rất trong sáng, cũng không biết vì cái gì mà trong mắt bọn học sinh trung học lại là mối quan hệ yêu đương kia.
Rồi sau đó một thời gian, Vương Tiêm cảm thấy thái độ Tử Bạch đối với cô có điểm bất đồng, Nếu cô đùa giỡn với hắn, hắn liền sẽ đỏ mặt, sau đó tức giận, người không quan biết hoặc không thân, hắn rất lễ phép đối đãi, đối đãi với Tử Tuệ cũng có điểm thân thiết, nhưng cô không nhìn ra được Tử Bạch thích Tử Tuệ, huống hồ chi cô còn có thể cảm nhận được tâm tình của hắn. Cho nên Vương Tiêm cảm thấy hai người bọn họ không có kiểu quan hệ thật tốt đó.
" Đó là mọi người đồn lung tung thôi, dù sao Tử Bạch cũng là người của tôi, hơn nữa tôi tinh tưởng Tử Bạch." Vương Tiêm kiêu ngạo ngẩng đầu, khóe miệng trào phúng nhìn Trương Vũ," Tấm tắc, bởi vì sự tính nhiệm của cậu quá thấp, làm sao có thể theo đuổi Tử Tuệ được."
" Tôi không có! Tôi vẫn luôn luôn tin tưởng Tử Tuệ!" Trương Vũ giống như bị bắt lấy bím tóc khí trướng mặt đỏ lên.
" Vậy cậu nói thất tình làm gì, cậu còn chưa nói cho Tử Tuệ biết, nên đó không phải thất tình, gọi là đơn phương không thực hiện được mà thôi."
" Tôi không nói cùng cậu nữa!" Trương Vũ hô một tiếng liền chạy đi mất.
" Hừ, ai nguyện ý cùng cậu bàn về việc này đâu." Vương Tiêm nhỏ giọng nói thầm rồi cũng rời khỏi.
Cũng không biết bên thân cây kia có hai người đứng, màn đối thoại của bọn họ đều bị hai người kia nghe thấy được.
Tử Bạch bị câu "Tử Bạch của tôi" làm cho đỏ mặt, lúc này nhìn Tử Tuệ đối diện, có điểm ngượng ngùng xoay người.
Nha đầu này, thường ngày nói không e lệ! Lần này làm trò người khác nói ra! Nhưng Trương Vũ thích Tử Tuệ có chút ngoài sức tưởng tượng
" Thì ra Trương Vũ thích cậu." Tử Bạch khôi phục lại biểu tình.
" Hắn hiện tại chỉ là trẻ con, không hiểu cái gì là thích." Tử Tuệ xua xua tay, lại nghẹn cười nói:" Nhưng Vương Tiêm thích cậu, tớ vẫn luôn biết."
Tử Bạch lại đỏ mặt, không đợi hắn nói, Tử Tuệ liền rời khỏi, chỉ câu " hắn là trẻ con" làm cho Tử Bạch rất nghi hoặc, chẳng lẽ cô không phải là trẻ con sao?
Trở lại lớp học, thấy Vương Tiêm ngồi đó, hắn chậm rì rì cũng đi tới.
" Tử Bạch, cậu đi đâu lâu như vậy." Vương Tiêm trên mặt sốt ruột nói. Từ sơ trung Vương Tiêm liền không gọi ca ca tỷ tỷ nữa.
" Đi mua quà vặt." Tử Bạch ngồi vào chỗ, vẫy vẫy đồ ăn trong tay, lần này bọn họ lại ngồi cùng bàn, vốn dĩ không ngồi cùng, nhưng nha đầu này hai ba ngày đầu chạy đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp bất quá liền đồng ý cô,
Vương Tiêm thấy đồ ăn vặt mắt liền sáng lên, " Oa, cảm ơn Tử Bạch." Một phen liền đem đồ vặt đoạt lấy.
Tử Bạch thấy hai cái má phúng phíng kia tâm liền ngứa, nhịn không được với tay xoa lấy.
Đang chuyên tâm ăn Vương Tiêm chỉ cảm thấy khuôn mặt ngứa, cô biết Tử Bạch đối với mặt cô rất có hứng thú.
Với thể chất hiện tại của Vương Tiêm không dễ béo phì, một là cô tập võ, hai là mỗi ngày cũng không ăn quá nhiều.
Nói đến võ Vương Tiêm liền đảo mắt nhìn về phía Tử Bạch," Tử Bạch, cuối tuần thi đấu tớ đi với cậu."
" Không cần, thầy nói lần này sẽ có người chuyên môn tiếp đón." Tử Bạch lắc đầu, lần này đi chính là nơi khác, với lại không muốn nha đầu này lăn lộn.
" Không được, tớ muốn đi!" Vương Tiêm kiên định nói.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
501 chương
20 chương