Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 28 : hồ yêu chỉ muốn an ổn
Tỉnh lại trong tình trạng đầu đau như búa bổ, diệp nhiên nhanh chóng nhận ra mình và chân hiếu bị trói vào cột nhà, cử động có mấy phần chật vật khó chịu.
"a... tỉnh rồi đó hả?" một ma binh canh ở cửa phòng đứng dậy, đi ra ngoài báo cáo với ma binh khác rồi nhanh chóng về lại chỗ cũ, tiếp tục ngồi canh cửa.
Diệp nhiên mặc kệ đám ma binh, thử vận chuyển chút linh lực...
...
...
...
Được rồi, xem ra không cần phải thử nữa, là khốn tiên tác hàng thật giá thật.
Chậc, khốn tiên tác loại đồ vật này có thể ngăn trở việc điều động linh lực a, tệ thật.
"hiên ca... chúng ta..."
"đừng làm ồn, chỉ bị bắt thôi."
"?!?" chỉ bị bắt thôi mà biểu hiện bình thường như ở nhà là cái quỷ gì!
Lúc này, một tên ma binh khác, trông có vẻ là cấp trên, bước vào phòng.
"xem ra cả hai đã tỉnh rồi nhỉ, cũng đến lúc đi gặp nguyệt trưởng lão rồi!"
Gặp vũ nguyệt...nguyệt trưởng lão a?!!
Nếu nhớ không nhầm thì, trong kịch bản, đất diễn của vị trưởng lão thần bí này ít đến thảm thương, tuy kết quả là còn sống sót nhưng số lần góp vui thúc đẩy kịch tình thì... chính là bằng không.
Hai ma binh được lệnh tiến lên cởi trói cho hai người, diệp nhiên và chân hiếu nhanh chóng được đưa đi, cảm nhận được linh lực khôi phục, chân hiếu như không chờ được mà chuẩn bị tung một kích, kết quả, bị tay của ma binh đầu lĩnh kia chụp lại.
Diệp nhiên trầm mặc, cảm thấy chân hiếu đây là đâm đầu tìm chết, ma binh đã dám cởi trói cho bọn họ, đương nhiên là có biện pháp đối phó.
"vị đại ca này đừng tức giận, là biểu đệ ta không hiểu chuyện, làm phiền các ngươi tiếp tục dẫn đường." diệp nhiên cười cười, rút tay chân hiếu về.
Ma binh kia im lặng không nói gì, tiếp tục đi phía trước, dáng vẻ thật sự giống như chỉ dẫn khách vào nhà chơi.
Ma vực này tồn ẩn người lợi hại cũng là chuyện thường, chỉ do diệp nhiên hắn sơ sót, không tính toán đến việc không xem được bản đồ.
Trong khi chân hiếu thở cũng không dám thở mạnh, diệp nhiên lại thong thả bước đi, quan sát, ngắm cảnh xung quanh, âm thầm ghi nhớ .
Tên nhóc chân hiếu này còn kém lắm, đã bị bắt rồi thì lo mà ngắm cảnh đẹp a, biết đâu sau này cuộc sống chỉ có bốn bức tường xám xịt thì sao đây.
Ừm, đã ghi nhớ được kha khá đường đi rồi, sau này có cướp ngục lần nữa chắc cũng không tới nỗi mù đường!
Đi thêm một đoạn, tòa cung điện nguy nga hiện rõ trước mắt với tấm biển với mấy nét vàng nghệch ngoạc : nguyệt cung.
Ha... cái tên cung này cũng thật là... đơn giản dễ hiểu nhỉ?
Không hổ là người ma giới, cái gì cũng tối giản mà.
Ây... diệp nhiên thở hắt ra, cái gì tới cũng sẽ tới, nhiệm vụ thứ hai kia cũng không dễ làm.
Cũng may, diệp nhiên hắn đã chịu một lần thiên kiếp khi tiến giai, bản lĩnh cũng vừa đủ, chỉ không cần đối kháng trực tiếp, chắc chắn có phần thắng.
"nguyệt trưởng lão, thuộc hạ mang đến hai tên tù binh mới bắt được hôm qua, mong ngài mau chóng xét xử!"ma binh dẫn đường hơi khom lưng, chắp tay cung kính nói.
Hai ma binh giáp và ất bên cạnh cũng không chậm trễ, ra hiệu cho diệp nhiên cùng chân hiếu quỳ xuống.
Chân hiếu : nam tử hán sao có thể nói quỳ là quỳ!!
Diệp nhiên tỏ vẻ : kẻ thức thời trang tuấn kiệt :"""
Kết quả, cả hai vẫn là nhận mệnh quỳ xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Nguyệt trưởng lão này là một lão quái vật a, tuy luôn đứng sau lưng nam chính, ít khi nào lộ mặt triển khai thực lực nhưng... chẳng phải người ta vẫn luôn nói hùng ưng biết ẩn mình mới là hùng ưng lợi hại nhất sao? hơn nữa, đừng nhìn vẻ mặt thản nhiên thân thiện dễ nói chuyện đó, liền có cảm giác áp bách nặng nề, rõ ràng là lão hổ này đang thả uy áp a!!!
Lão hổ! đừng thả uy áp, ta còn muốn giả ngầu nha!!
Nguyệt trưởng lão – vũ nguyệt nhàn nhạt liếc mắt qua hai kẻ đang quỳ dưới sàn nhà, lại nhìn đến ma binh xếp hàng xung quanh, nhàm chán thở dài :
Lại là chuyện gì đây?
Bẩm đại nhân, lúc thuộc hạ đang đi tuần tra, liền phát hiện hai tên khả nghi này lén lén lút lút xung quanh ngục giam, bọn ta liền bắt lại, nhờ đại nhân xét xử!" ma binh giáp giọng rè rè như ti vi hỏng, chắp tay lên tiếng nói.
"bẩm đại nhân, hai tên này có thể sử dụng huyễn thuật, không biết có nên giữ lại hay không?" ma binh đầu lĩnh bỗng bước ra,chen ngang lời của ma binh giáp.
" ồ?" nguyệt trưởng lão nửa ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt thú vị nhìn về diệp nhiên và chân hiếu .
Diệp nhiên rùng mình, từng giọt mồ hôi lạnh thấm ra lưng áo, củ lạc giòn tan?! hắn chỉ mới thi triển chút huyễn thuật liền bị đám người này xem trọng rồi??
Không xong aaa!! nhiệm vụ hai thất bại thì thôi, đã vậy còn vướng vào cái mớ rắc rối này...
Tuy lòng như sóng dậy, vẻ mặt của diệp nhiên có thể nói là dù trời sập xuống, ta cũng không sợ.
Chân hiếu vốn còn đang hơi hoảng loạn, liền bị vẻ mặt của diệp nhiên dọa tỉnh, phải rồi a, tiền bối đây là đang làm tư thái địch không động ta không động sao?
Vũ nguyệt quan sát biến hoá trên mặt hai người họ, nhếch môi cười giễu cợt :
" đứa cháu tốt đó của ta cũng thật là, bắt nhiều người như vậy, kéo thêm không ít rắc rối cho nguyệt cung của ta~"
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
82 chương
30 chương
501 chương
157 chương
53 chương
7 chương