Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 10 : tu chân hiện đại
Tối hôm đó.
Diệp nhiên ăn uống xong liền ngồi xuống ghế sofa xem phim chờ, quả nhiên, không bao lâu sau liền thấy tên anh họ nhảy cửa sổ vào...
Anh họ a, lần sau làm phiền đi cửa chính, đi cửa sổ người ta còn tưởng là trộm nha! lỡ đâu ai nhìn thấy rồi nghi ngờ tui thì khổ lắm đó!
Hắn ngồi xuống, tự rót nước uống sau đó lôi ra một cái hộp, ném qua diệp nhiên, keo kiệt vứt một câu :” súng, ở trong.”
Đạt được mong muốn, diệp nhiên cực kỳ tốt bụng bỏ qua thái độ không mấy tốt đẹp của anh ta, chăm chăm nghiên cứu cái hộp
“ cách!” tiếng động thanh thúy vang lên, diệp nhiên hào hứng mở hộp ra ngay, chỉ thấy bên trong, một vật đen bóng ánh lên vẻ lành lạnh của kim loại, hwaaaa! là súng thật đó!!!
Diệp nhiên hít hít cái mũi,“ nước mắt lưng tròng” nhìn hắn, nói: “anh họ a, anh đúng là người tốt, đứa em này quả thực không có gì để báo đáp…”
Chợt nhớ tới trò đùa buổi sáng của diệp nhiên, anh họ cảm thấy cả người đều không khỏe, lườm diệp nhiên: “ tôi nói này cậu đừng có nghĩ đến việc lấy thân báo đáp nhá, cậu lại xấu như vậy.”
Diệp nhiên suýt chút nữa dùng súng bắn chính mình, cười khờ :” anh họ a, tôi không có khẩu vị mặn như vậy!”
Anh họ:...
Sau phút im lặng lúng túng, hắn lấy ra một thẻ giới thiệu đưa cho cậu nói: “đây là câu lạc bộ bắn súng, học bắn thì đi đến đó đi.”
Diệp nhiên tiếp nhận thẻ giới thiệu, lúc này trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, sao đối phương lại đột nhiên chu đáo như vậy, diệp nhiên hỏi lại: “anh giai, rốt cuộc là anh muốn tôi giúp chuyện gì?”
Quả nhiên, anh họ hắn nhếch nhếch miệng, nói: “đương nhiên cần cậu làm việc, đến lúc đó cậu liền biết rõ, chúng ta bất quá là đôi bên cùng có lợi.”
Diệp nhiên: ah, ngươi đã thành công nhận thẻ “ người tốt”, quả nhiên là vô sự hiến ân cần, phi gian tức là đạo !
Anh họ hắn nhẹ nhàng đi vào, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra, lúc rời đi không phải từ ban công nhảy xuống, mà là sử dụng cửa ra vào, nhìn áo gió lớn màu đen tung bay tiêu sái, diệp nhiên cảm thấy thật muốn nôn.
Diệp nhiên cầm lấy súng, cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cỗ sức mạnh cùng dũng khí, dũng khí cùng sức mạnh là đến từ chính cái đồ vật nhỏ nhắn lạnh lẽo này.
Bày ra đủ kiểu tư thế bá đạo cool ngầu với cây súng mới, diệp nhiên vội đem thẻ cất vào, giờ thì mặc kệ anh ta có mục đích gì, chí ít có vật này, hắn cũng có chút lực bảo vệ mình, không còn quá sợ hãi như trước nữa!
Nữ chính là cái gì! lão tử không sợ ai hết!
Chiều hôm sau diệp nhiên không chờ được mà tìm đến địa chỉ trên thẻ giới thiệu.
Đến nơi, hoá ra đây là địa chỉ của một nhà hàng hải sản bình dân. diệp nhiên hơi thắc mắc đi qua đi lại quanh con đường nhưng rõ ràng là nơi này a! địa chỉ không thể sai, nếu vậy...
Chẳng lẽ, nhà hàng này có tầng hầm bí mật ?
Xem ra là thế rồi, ta cứ vào thử xem sao, có thể tấm thẻ giới thiệu này là thẻ vào cửa đó!
Nghĩ vậy, diệp nhiên vào trong xin gặp ông chủ nhà hàng và được dẫn vào. ông chủ là một người đàn ông trung niên, ánh mắt đánh giá cậu một chút rồi hỏi “ cậu cần gặp tôi có chuyện gì?”
Diệp nhiên vội đưa ra thẻ giới thiệu cho ông chủ, ông ta xem xong mắt liền mở lớn, như không tin nổi mà nhìn cậu, đoạn, ông ngoắt tay ra hiệu cậu đi theo, diệp nhiên biết được mọi sự đã thành nên khấp khởi theo sau ông lão.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, nơi này có tầng hầm bí mật, hơn nữa còn có cách âm, tiếng súng ồn ào sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh cửa hàng bên trên của ông chủ, ngược lại còn mang cho ông ta số tiền kếch xù.
Đến nơi, từng tiếng ồn ào ập đến xen lẫn tiếng nói cười là tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Ông chủ như đã quen với việc này, kéo cậu đi thẳng sang phòng chờ, giới thiệu :” mọi người à, chúng ta có người mới!”
Những người trong phòng chờ quay phắt lại, chăm chăm nhìn vào cậu, ừm... cảm giác bị đánh giá này thật sự khó chịu...
“e hèm,” ông chủ tằng hắng một tiếng, “ đừng động vào cậu ta, nếu cậu ta cần gì thì phải chỉ giáo cho tốt, đây là người của mad đấy !” ông chủ nghiêm giọng.
Đám người vừa nghe thấy cái tên mad này liền vội vàng dời mắt đi như tránh tà, diệp nhiên thấy cảnh này cũng chỉ cười trừ, anh họ a, rốt cuộc ngươi là ai nha? sao có thể lợi hại vậy đây...
Kĩ năng bắn của nguyên chủ không tồi, tập cho quen tay nữa liền có thể bách phát bách trúng nha!
Lúc này, lạc lạc đã lâu không lên tiếng vội nói :” kí chủ, các kĩ năng hữu ích mà kí chủ học được sẽ được ghi thêm vào thông tin kí chủ đó! tức là kí chủ càng học được nhiều kĩ năng thì sẽ càng lợi hại! về sau làm nhiệm vụ có thể dễ dàng hơn rồi !”
Diệp nhiên dễ dàng nghe ra được sự hớn hở trong lời nói của lạc lạc, hắn cũng bất giác cảm thấy vui vẻ, xem ra làm nhiệm vụ cũng không chán quá a, có thêm kĩ năng mới còn có thể trải nghiệm đủ loại nhân sinh!
Được rồi, tập trung vào thôi, trong thời gian bảy tuần nhất định phải thành thạo kĩ năng giác đấu với bắn súng ! chuẩn bị đầy đủ để hạ gục nữ chính !
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
484 chương
40 chương
501 chương