Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 99 : Vương gia ngủ ngon (1)
Kể từ lúc mà hệ thống biến mất thì Linh Ưu cũng không gặp lại anh nữa, cho tới tận khi vào không gian hệ thống rồi cũng vậy.
[Có muốn xem đánh giá nhiệm vụ không?] Giọng nói lạnh băng của hệ thống duy trì vang lên.
“Hệ thống đâu rồi?” Linh Ưu ngồi phịch xuống ghế sopha rồi hỏi.
[Ký chủ, cô chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi. Những việc khác thì cô không có quyền hạn can dự vào.] Hệ thống duy trì tiếp tục lạnh giọng nói.
[Có muốn xem đánh giá nhiệm vụ không? Bắt đầu hiển thị.]
Linh Ưu “...” Vậy mi hỏi làm gì? Điên à?
[Đúng quy trình.]
“...”
[Họ và tên: Quân Linh Ưu.
Tuổi: Chưa xác định.
Giá trị vũ lực: Lúc mạnh lúc yếu, ai biết!
Dị năng đính kèm: Không gian và dị năng điều khiển không gian chập chờn như mạng bị cá mập cắn.
Kỹ năng sinh tồn: Cao.
Kỹ năng khác: Tháo lắp súng và bắn súng đỉnh cao.
Tư liệu khác: Đang cật lực bổ sung.
Tổng số sao đang có: 84%/1000%.
Nhiệm vụ thứ 3: Đã hoàn thành.
Cấp nhiệm vụ: B-.
Tổng số sao nhiệm vụ: 25%.
Tổng số sao ba nhiệm vụ: 109%.
Suy xét: Không thưởng không phạt.]
Linh Ưu nhìn bảng đánh giá, không hiểu sao lại cảm thấy cái bảng đánh giá này là do tên nào đó đang bị deadline dí tụt quần viết ra.
Giá trị vũ lực của cô rất ổn đó có được không?
[Có muốn tiến vào vị diện tiếp theo không?]
‘Anh ấy đi đâu rồi?”
[Bắt đầu dịch chuyển.]
Đệch mợ!
Trả hệ thống đẹp trai của cô lại đây!
…
Linh Ưu khó khăn mở mắt ra, cảm thấy cả người đều vô cùng nặng nề.
Cô vừa nhổm dậy thì ánh mắt vô tình đưa xuống cái bụng của mình.
Mẹ ơi!
Nguyên chủ này đang mang thai à?
Bụng lại có thể lớn tới như vậy!!!
[Đúng là nguyên chủ đang mang thai.] Hệ thống lạnh lùng nói một câu.
Linh Ưu “...”
[Đã mang thai được hai mươi mốt năm rồi, tên nó là mỡ.] Hệ thống lại lành lùng bổ thêm một câu.
Nghe hệ thống nói như vậy thì lúc này Linh Ưu mới kịp để ý tới là ngực cô, tay cô, chân cô, eo cô, mông cô, đều rất là to!
Chính là một tảng thịt di động đó!
[Mỡ thì đúng hơn!]
“...”
[Cô đang làm gì?!?]
Sờ thử đó! Đúng là người mập liền có cái hay của người mập!
Thật mềm nha!
[Cô đùa chắc, ngực của người nào lại không mềm?] Giọng nói lạnh băng của hệ thống như có chút rạn nứt.
Ô!
Linh Ưu vừa nghe thấy hệ thống nói như vậy, thì liền đổi mục tiêu sang cái bụng mỡ của mình.
Vừa tròn vừa mềm nha!
Mỡ con, xin lỗi vì vừa nãy đã không nhận ra con!
[...] Ký chủ, cô lại bắt đầu hát tuồng à?!?
“Khụ, khụ!” Một tiếng ho khan bị ép đến cực nhỏ đột nhiên vang lên trong phòng.
Linh Ưu lập tức nhìn qua hướng bên đó, nhưng vì đêm tối nên không thể nhìn ra bất kỳ cái gì cả.
Thế nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được căn phòng này hiện đang được trang trí bằng một màu đỏ.
Màu đỏ của hôn lễ.
Ừm, tốt lắm!
Con cô ít ra còn có cha rồi!
[...] Con cái với cha con cái đầu cô!
[Bắt đầu truyền tải ký ức.]
Ê! Từ từ!
Nguyên chủ tên là Triệu Nghiên Đổ. Triệu là họ, Nghiên là đẹp, Đổ là trời đổ cơn mưa.
Thế nhưng sau này càng lớn lên thì nguyên chủ lại có một cái tên khác mà người khác để trêu chọc nàng nhiều hơn, chính là Nghiêng Đổ.
Đúng vậy, chính là giống như tình hình của nàng, chỉ cần hơi nghiêng liền đổ xuống.
Mà còn chính là loại đổ đến không ai đỡ dậy được.
Nhưng nàng vẫn có thể êm đẹp lớn lên, lại còn có thể lớn lên đến mập mạp tốt tươi như vậy cũng là nhờ phụ thân của nàng là Thương thư bộ Lại trong triều đình.
Mãi đến năm nàng hai mươi mốt tuổi, thì không hiểu vì nguyên nhân gì mà hoàng đế lại chỉ hôn cho nàng với An Nhàn Vương.
Vị An Nhàn vương này từ khi sinh ra thì thân thể vẫn luôn yếu đuối, phải ngồi trên xe lăn, hai mắt lại bị mù.
Vì lẽ đó mà hắn vẫn luôn là một người hoàn toàn không có chút nguy hiểm gì đối với ngôi vị.
Nguyên chủ được gả tới thì cũng là một cuộc sống thoải mái sung sướng.
Dần dà sau này nàng và An Nhàn vương cũng nảy sinh tình cảm với nhau rồi.
Thế nhưng hạnh phúc lại không được bao lâu.
Trong cung truyền ra càng ngày càng nhiều tin tức hơn.
Triệu thượng thư bộ Lại, tức cha nàng can tội âm mưu làm phản, cũng đã tìm thấy hoàng bào ở trong phòng của ông.
Cả nhà nàng đều bị bêu đầu thị chúng.
Mạng của nguyên chủ lúc ấy cũng là nhờ có vị An Nhàn Vương kia cầu xin thì mới giữ được một mạng.
Khoảng thời gian sau đó nguyên chủ vẫn luôn rửa mặt bằng nước mắt, không ăn không uống, cả người ốm đi mấy vòng.
Mãi đến sau này, vì nghĩ tới người thân duy nhất còn bên cạnh nàng là phu quân của nàng nên nàng mới cố gắng chống đỡ mà sống tiếp.
Một ngày mùa thu thời tiết se lạnh, hoàng đế triệu kiến An Nhàn Vương vào cung.
Nguyên chủ chờ đợi suốt một ngày ròng rã, thế nhưng thứ đợi được chính là một cái xác lạnh lẽo của hắn cùng với một tờ thánh chỉ.
An Nhàn Vương mắc tội mưu hại hoàng đế, được ban chết.
Mà nàng thân là Vương phi, thế nhưng lại không bị ban chết, mà thay vào đó là một cái bát vàng, bắt ép nàng phải dùng bát vàng đi ăn xin.
Chịu không biết bao nhiêu sự sỉ nhục, sau này nguyên chủ lại bị một nhóm thổ phỉ cưỡng hiếp tới chết.
Xác của nàng thì bị bọn chúng vứt vào trong rừng sâu.
Vô cùng thê thảm.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
35 chương
94 chương
30 chương
24 chương