Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 89 : Vũ khúc thâm lâm (17)
Trong đôi mắt của Sa Lãnh lúc đều là hận thù, cô ta ngước nhìn Linh Ưu đang dẫm lên người của cô ta.
“Cô còn trăn trối gì không?” Linh Ưu cúi đầu nhìn cô ta, nhẹ nhàng hỏi.
“Nguyền rủa cô! Nguyền rủa cô!!!”
“Cô sẽ chết không được yên thân! Cô sẽ phải chết không được toàn thây!”
“Nói xong rồi? Vậy thì tạm biệt!” Linh Ưu vừa nói xong, thì liền lấy ra một viên bi màu đen rồi nhét vào trong miệng của cô ta.
Sau đó cô ngay lập tức dịch chuyển vào trong bức màn chắn vẫn luôn được giăng ở đó, mà phía bên kia, quả cầu cũng rất nhanh liền nổ tung, máu thịt của Sa Lãnh bắn tung tóe khắp nơi.
[Không phải là cô nói cô không giết người à?]
“Anh tin à?”
[...] Ông nội cô!
Mà quên!
[Ký chủ papa! Cầu ôm đùi!]
Linh Ưu vừa mới thu lại màn phòng vệ, chuẩn bị dẫn Hạ Tích Thần tới tầng lầu kia kiểm tra thì đột nhiên hệ thống nhảy xổ tới ôm lấy cổ của cô rồi nói.
Linh Ưu loạn choạng mấy bước, cực kỳ hoảng.
Hệ thống! Anh bị chập mạch à?!?
[...] Chập cái đầu cô! Cô mới chập ấy! Cả nhà cô mới chập mạch!
Linh Ưu “...” Muốn gì thì cứ nói đê!
[Tôi muốn khẩu Flash E9 đó!]
“...” Hừ! Tôi biết ngay mà! Không cho!
[Cho tôi đi!]
Không!
[Nếu cô cho tôi thì tôi sẽ cho cô hỏi tôi một câu hỏi bất kỳ nào!]
Thật à?
[Thật!]
Linh Ưu trầm mặc một chút rồi đưa khẩu Flash E9 cho anh, mà ở trong mắt của Hạ tích Thần thì chính là khẩu súng đó biến mất.
Hệ thống vừa nhận được nó thì liền vui vẻ đến ôm nó xoay mấy vòng, lại vuốt ve một trận.
“Vậy tôi hỏi đây, anh là con người đúng không?” Linh Ưu liếc nhìn anh một cái.
Hệ thống nghe cô hỏi thì mỉm cười nhìn cô một cái rồi lại nghịch súng tiếp.
Linh Ưu tiếp tục cùng Hạ Tích Thần đi về phía trước, vừa đi vừa liếc mắt về phía hệ thống.
[Ô? Cô vẫn đang đợi tôi trả lời à?]
“???” Chứ thế nào nữa?
[Tôi chỉ nói là sẽ để cô hỏi thôi mà? Cũng đâu có nói là sẽ trả lời?] hệ thống nói xong câu đó thì cũng liền biến mất.
Linh Ưu “...” Mẹ!
Hệ thống!
Anh chơi vậy sao thân hả?!?
…
Hạ Tích Thần nhặt lên một mảnh gì đó màu tim tím đưa cho Linh Ưu.
Linh Ưu cầm lấy nó, soi lên trên mặt trời thì thấy nó hơi ánh lên một xíu ánh sáng màu xanh lam nhạt.
Linh Ưu trầm mặc nhìn nó một hồi lâu rồi sau đó cất vào trong không gian của cô.
Hạ Tích Thần lo lắng lay lay tay của cô.
“Tôi không sao.” Linh Ưu mỉm cười nhìn cậu.
Tối hôm đó, hai người chọn một căn nhà khá thông thoáng, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì cả hai mới quyết định nghỉ ngơi ở đó.
Còn hệ thống thì lại chạy biến, không thấy xuất hiện nữa.
Dám xuất hiện! Nếu dám xuất hiện thì cô nhất định sẽ ấn xuống mà đánh cho một trận!
Bằng không thì cô sẽ theo họ của anh!
…
Linh Ưu mở bừng mắt ra, cô đang nằm ở trong một khu rừng.
Cô chậm rãi đứng dậy nhìn xung quanh, một lúc sau thì cô mới có thể tìm được đường xuống dưới thành phố.
Ở dưới thành phố lúc này vô cùng hỗn loạn, người này dẫm lên người kia mà bỏ chạy, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Thì ra là cô nhảy thời gian đến lúc mà nhân loạn phát điên rồi cắn xé lẫn nhau.
Lúc này cô đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà năm tầng nhìn xuống viện nghiên cứu khoa học phía trước, đằng sau cô là một đống xác chết nằm ngổn ngang chồng chất lên nhau.
Cô đang nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chạy tới trước cửa viện nghiên cứu khoa học.
Sau đó, bên trong nhanh chóng có người cùng nhau khiêng theo một cái khoan thủy tinh lớn đi ra, nhanh chóng để lên xe rồi rời đi.
Chỉ còn lại một người duy nhất ở lại, anh ta nhìn theo chiếc xe rời đi bằng ánh mắt lo lắng, sau đó mới đi vào bên trong viện nghiên cứu.
Thế nhưng ngay khi mà anh ta vừa quay người lại thì liền nhìn thấy đằng sau lưng của anh ta đã có một cô gái đứng đó từ bao giờ.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Linh Ưu mỉm cười hỏi.
“Cô là ai vậy? Cô mau đi tới khu tập họp đi, nhanh lên, đừng ở đây cản đường tôi!” Anh ta nhíu mày nói.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Linh Ưu lấy trong không gian ra một khẩu súng màu vàng cam, chĩa vào giữa mi tâm của anh ta mà hỏi.
“Đừng đùa nữa! Cô mau đi tới khu tập trung đi! Đừng...”
Linh Ưu đưa cây súng về một hướng khác mà bóp cò một cái, tảng đá mà cô bắn vào ngay lập tức nổ tung.
Đem mấy thứ đồ chơi này đi mà nghịch nữa!
Anh ta nuốt nuốt nước bọt mà bổ sung thêm đoạn còn anh nói thiếu ở trong lòng.
Dãy núi Ngũ Chỉ.
Tại sao lại gọi đây là dãy núi Ngũ Chỉ?
Đó là bởi vì dãy núi này có hình giống như năm ngón tay.
Linh Ưu thở phì phò trèo lên núi, đi theo sau vết xe còn lại của chiếc xe vừa nãy.
Thật may là vì dường như vừa rồi đã có mưa, cho nên rất dễ tìm được dấu bánh xe mới để lại.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
35 chương
94 chương
30 chương
24 chương