Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 75 : Vũ khúc thâm lâm (3)
Linh Ưu tiếp thu xong ký ức thì ngồi ngẫm nghĩ một chút.
Hệ thống vốn đang thắc mắc thì đột nhiên không gian xung quanh anh thay đổi đến chóng mặt, ngay sau đó, anh liền phát hiện ra bản thân đang ở một nơi rất cao, mà Linh Ưu thì đang đứng ở ngọn cây bên cạnh, đang nhìn ra biển.
[Ký chủ… Cô có khả năng điều khiển không gian à?] Hệ thống lúc này mới chịu hiện ra, bay tới trước mặt Linh Ưu.
“Ừ, khó đoán lắm à?” Linh Ưu nghiêng đầu nhìn qua mà hỏi.
[...] Cô không hề dùng thì tôi đoán bằng mắt hay mũi!
[Mà sao từ trước tới nay cô lại không dùng? Giấu nghề à?]
“Ai gảnh? Chẳng qua là tôi lười dùng thôi, quá mệt!” Linh Ưu liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục nhìn ra biển.
[Cô nhìn gì vậy?] Hệ thống thấy cô cứ chăm chú nhìn ra biển thì sáp tới gần nhìn theo.
Ở nơi xa xa ngoài biển, có một kiến trúc hình cầu màu trắng nhô lên từ dưới biển.
[Ồ, wao! Cô vậy mà phát hiện ra rồi!] Hệ thống nhìn rõ kiến trúc đó thì không chút keo kiệt mà khen Linh Ưu một câu.
“Cái bọng cây mà tôi ở mấy ngày nay, ở thế giới trước tôi từng đi qua rồi.” Linh Ưu nhàn nhạt nói.
[...] Còn có thể loại đó nữa à! Trí nhớ của cô là thể loại gì!?!
Linh Ưu đứng nhìn một chút thì lại dịch chuyển xuống chỗ mà cô đã giết con quái vật lúc tới đây.
Tuyến thời gian lúc này là lúc mà cả nhóm gặp phải con quái vật kia, nguyên chủ bị lạc với mọi người, rồi không hiểu sao cuối cùng lại bị con quái vật kia tìm ra mà suýt chết.
Đây cũng là lần đầu tiên mà nguyên chủ sử dụng được dị năng của bản thân, chẳng qua là sau này cô ấy lại không thể sử dụng được, nên lúc cô ấy quay về giải thích thì liền bị những người khác chê cười.
Linh Ưu bực bội đá cục đá trước mặt một cái.
Bây giờ cô phải làm gì? Làm chúa tể rừng xanh à?!?
[Nhiệm vụ chính tuyến: Chúa tể sơn lâm. Mục tiêu nhiệm vụ như tên.
Đánh giá nhiệm vụ: Trung cấp.
Đánh giá nhiệm vụ và thế giới: Hai sao.]
“...” Vậy mà thật sự là làm chúa tể sơn lâm à!
[Ký chủ! Cố lên! Mấy trò vặt vãnh như làm chúa tể sơn lâm này cô có thể!] Hệ thống nhiều chuyện xong thì cũng không hiện ra nữa.
Linh Ưu tiếp tục đi về phía trước mà không thèm chú ý tới hệ thống đang dỗi.
Hiện tại cô rất mệt, không có hứng thú dỗ dành hệ thống.
Quả thật thì loại dị năng không gian này mặc dù dùng rất tiện, nhưng mà chỉ tiện khi dùng để dịch chuyển từ nơi này đi nơi khác.
Còn nếu như dùng để đánh nhau thì quả thật rất mệt, cho nên cô rất ít khi dùng tới nó.
Cô cứ như vậy mà vô định đi về phía trước, dù sao thì hiện tại cô cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu, trước đây nguyên chủ lúc nào cũng ngáo ngơ đi theo người khác nên trong ký ức của cô ấy không có bất kỳ loại thông tin hưu ích nào.
Mà cô không có ý định đi tìm cái đám người kia, dù sao thì bọn họ cùng lắm chỉ là mấy bọn râu ria, mục đích của cô lại còn cao cả hơn nhiều, cho nên không cần để ý tới.
Còn Sa Lãnh gì gì đó, cô ta không đụng tới cô thì cô cũng lười quản.
Khu rừng này ra thật rất lớn, nhưng mà nó lại không giống như mấy loại rừng mà cô vẫn thường thấy, rộng lớn, kỳ dị.
Những cái cây ở đây có thể lớn hơn những cây cổ thụ thông thường ít nhất là hai mươi lần.
Các loại côn trùng và động vật cũng lớn hơn, hoặc là nguy hiểm hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ví dụ như là con thú mà Linh Ưu đang đạp dưới chân đây, bộ dạng của nó giống như là một con tắc kè vậy, nhưng nó lớn hơn rất nhiều, và hàm răng sắc nhọn của nó đủ để ngoạm nát bất cứ thứ gì.
Linh Ưu nhíu mày nhìn con vật còn đang vùng vẫy dưới chân mình, lại mạnh mẽ dẫm thêm một cước nữa.
Con vật kêu lên mấy tiếng, cuối cùng bất động.
Cũng may là cô phản ứng kịp, nếu không thì giờ cái cẳng chân của cô đã xong luôn rồi!
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này bầu trời đã bắt đầu tối lại, mà vì nơi nay là rừng rậm, nên lại càng tối hơn.
Không còn cách nào khác, cô đánh phải tìm một nơi sạch sẽ, dọn dẹp xung quanh một chút rồi mới ngồi xuống mà nhóm lửa lên, chuẩn bị làm thịt con thú kia.
[Ký chủ à, cô không biết nó có độc hay không, cứ ăn như vậy thì có tốt không?] Hệ thống thấy có ăn thì liền mò mặt ra.
“Vậy thì để anh thử trước là được.” Linh Ưu liếc hệ thống một cái, bắt đầu làm thịt con thú.
[...] Hứ! Vì cô nấu cơm ngon nên tôi mới bỏ qua cho đó!
Buổi tối trong khu rừng này rất lạnh, khắp khu rừng chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi va vào nhau xào xạc, thi thoảng lại có tiếng của loài chim nào đó kêu lên đầy thê lương.
Xung quanh tối đen như mực, thi thoảng chỉ có vài đốm sáng xuất hiện, không biết là ánh sáng đó là từ đom đóm hay là ánh sáng từ đôi mắt của thú dữ lóe lên.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
35 chương
94 chương
30 chương
24 chương