Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản

Chương 73 : Vũ khúc thâm lâm (1)

Linh Ưu quay trở lại không gian hệ thống, liếc mắt nhìn hệ thống đang ngồi gác chân lên bàn đầy vênh váo bên kia. Cô mệt mỏi mò qua một bên rồi nằm sấp xuống cái ghế sopha trong phòng. Hệ thống thì tiếp tục chỉnh lý số liệu, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi lại thôi. Trong phòng trừ dáng nằm bất nhã của Linh Ưu thì không có gì là không hài hòa cả. [Ký chủ, xem đánh giá nhiệm vụ.] Một lúc sau đó thì hệ thống mới gọi một tiếng. Linh Ưu ừm một tiếng rồi sau đó mới mệt mỏi nhổm dậy. Linh Ưu nhìn xấp tài liệu đan bốc cháy, rồi thông tin dần hiện lên không trung kia mà có chút không hiểu được. “Không phải chỉ cần chiếu lên là được rồi sao? Sao lại phải có hiệu ứng bốc cháy này nữa vậy?” [Để làm màu thôi. Ký chủ không cảm thấy là như vậy rất đẹp sao?] “Anh vui là được.” Họ và tên: Quân Linh Ưu. Tuổi: Chưa xác định. Kỹ năng sống sống: Khá cao. Giá trị vũ lực: Khá cao. Tổng số sao đang có: 5%/1000% Tư liệu khác: Bổ sung sau. Nhiệm vụ thứ 2: Đã hoàn thành. Cấp nhiệm vụ: A- Tổng số sao nhiệm vụ: 79%. Tổng số sao hai nhiệm vụ: 84% Suy xét: Không thưởng không phạt. Linh Ưu có chút buồn bực nhìn số sao mà cô đang có. Tới bao giờ cô mới có đủ 10 sao để mà về đây chứ?!? Hóa đau thương thành dòng lệ luôn! Linh Ưu đau thương xong một trận thì mới để ý thấy hệ thống đang chống cằm nhìn cô chằm chằm. “Anh nhìn gì vậy?” [Chỉ là đang thắc mắc ký chủ ra sao thôi.] Hệ thống không chớp mắt nói. “Ở? Vậy tôi đang ra thế nào?” [Cô đang dùng khuôn mặt của Vũ Linh Kha.] “Ài, vậy là tôi trước đó dùng thân phận nào thì sẽ dùng khuôn mặt đó trong không gian hệ thống à? Chán vậy, vậy là anh không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của tôi rồi.” Linh Ưu vừa nói vừa sờ sờ mặt, vẻ mặt đầy tiếc nuối. [Ký chủ, có muốn bắt đầu nhiệm vụ kế tiếp không?] Hệ thống liếc nhìn Linh Ưu đang tự kỷ bên cạnh hỏi. “Chưa muốn, muốn nằm đây chút nữa.” Linh Ưu nói xong thì lại tiếp tục nằm ườn ra ghế. Linh Ưu nằm trên ghế một lúc, sau đó đột nhiên bật dậy, lấy đâu đó trong người ra một đóa hoa màu xanh lam. “Hệ thống, anh có cái chậu cây nào không?” Hệ thống liếc nhìn cô một cái rồi chỉ chỉ qua bên bệ cửa sổ, ở đó nhanh chóng xuất hiện một cái chậu cây. Linh Ưu đi tới, trực tiếp cắm hoa vào trong, sau đó đứng nhìn nó một hồi lâu. [Không đúng, ký chủ, cô lấy cái bông hoa đó ở đâu ra vậy hả?] Hệ thống lúc này mới phát hiện ra. “Bắt đầu nhiệm vụ mới đi.” [Ài, cô nói cho tôi biết đã.] “Ồ, anh càng muốn biết thì tôi lại càng không cho anh biết.” Linh Ưu hất mặt lên, đầy thiếu đánh nhìn hệ thống. Hệ thống trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó cao lãnh búng tay một cái. Làm như bản hệ thống cần! Ở dưới chân Linh Ưu nhanh chóng xuất hiện một cái hố tối đen, cô lập tức rớt xuống bên dưới. Còn một mình trong không gian hệ thống, hệ thống thử đưa tay chọc chọc cái hoa kia mấy cái. Lại là loại hoa xấu xí như vậy, hoa lại chỉ có hai cánh như con bướm vậy! Thật chẳng ra làm sao cả! … Tí tách--- Bên tai liên tục có tiếng nước nhỏ xuống, không khí xung quanh lại rất ẩm và có mấy loại mùi ngai ngái rất khó chịu. Có một luồng hơi nóng liên tục phả vào mặt khiến Linh Ưu vô cùng khó chịu. Cả người cô lúc này lại vô cùng nặng nề và đau đớn. Cô khó khăn mở mắt ra, vừa nhìn rõ thứ trước mặt thì cô liền thất kinh. Cô đang bị một con quái vật khổng lồ đè xuống dưới đất, cả người đầy gai góc, khá giống với cái loài bò sát, cái miệng to lớn đang há ra, cái lưỡi xẻ đôi đang thè ra ngoài, cả cái miệng đều chia chỉa những cái răng nhọn dính đầy máu tươi của ai đó. Linh Ưu “...” Con mẹ nó chứ!!! Vừa mới tỉnh dậy thôi ma! Có cần phải kích thích như vậy không hả?!? Hệ thống! anh có cần phải chơi lớn vậy không? Tôi chỉ không trả lời câu hỏi cho anh thôi mà!!! Hệ thống lúc này cũng vừa mới rời khỏi không gian hệ thống thì nhìn thấy một màn như vậy. [...] Không! Ký chủ! Cô nghe tôi giải thích, mọi chuyện không giống như cô nghĩ đâu! Hệ thống trợn mắt nhìn xuống dưới, ngay khi anh vừa định kéo ngược lại thì liền cảm giác xung quanh có chút không đúng. Không gian xung quanh có cảm giác như là bị kéo đi vậy, mà trung tâm là chỗ Linh Ưu và con quái vật kia. Cảm giác ấy tới rất nhanh, hệ thống còn chưa kịp nhìn rõ thì cảm giác đó đã biến mất, cùng với đó là con quái vật kia cũng đã biến mất theo. Không phải, nói một cách chính xác hơn là con quái vật kia bị nghiền nát, bị không gian xung quanh nghiền nát không để lại chút gì. Còn nói vì sao anh biết là bị nghiền nát chứ không phải biến mất, thì ngay cả anh cũng không biết. Mà lúc này, Linh Ưu đã hoàn hảo không chút sức mẻ mà đứng dậy, đang đứng phủi phủi bụi trên người.