Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 72 : Một ngàn dặm dưới đáy biển (hết)
Một tuần sau đó, rốt cuộc thì trên màn hình cũng đã hiện lên dòng chữ: ‘Đã hoàn thành.’
Linh Ưu nhanh chóng nhận lấy quyền quản lý, rồi bắt đầu điều khiển.
{Xác nhận thế giới thực tại an toàn, có muốn đánh thức nhân loại, bắt đầu nền văn minh mới hay không?}
Linh Ưu không chút suy nghĩ mà bấm vào ô xác nhận.
Trên màn hình lúc này liền bắt đầu chiếu ra một kế hoạch được vạch ra từ trước vô cùng đầy đủ.
Trước tiên nó sẽ loại bỏ thành phần giả tưởng, sử dụng các kiến thức mà Hạ Tích Thần đã chia sẻ vào hệ thống để mà truyền từ từ vào trong đầu các nhân loại vẫn còn có ý thức.
Sau đó hệ thống mới từ từ trả lại ký ức trước đây của họ để họ chậm rãi tiếp nhận và sắp xếp lại ký ức.
Trong lúc đó, Linh Ưu sắp xếp lại cho Lam Tinh Kỳ và Lâm Khanh Khanh.
Lam Tinh Kỳ lúc tỉnh lại vẫn luôn ngây ngây ngốc ngốc, còn Lâm Khanh Khanh thì vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ.
Linh Ưu tìm được phần tài liệu của Lâm Khanh Khanh, bên trong có chứa rất nhiều thứ có thể giải đáp những câu hỏi mà Linh Ưu muốn biết.
Trước đây Lâm Khanh Khanh cũng là người muốn đưa nhân loại thức tỉnh, thế nhưng sau đó thì lại xảy ra sai lầm khiến cho tổ chức của bọn họ phải bỏ mạng.
Dần dần những người trong tổ chức cũng bắt đầu quên hết tất cả và đón nhận thân phận mới.
Mà Lâm Khanh Khanh cũng bắt đầu hoảng sợ, cô ta hoảng sợ thế giới ngoài kia nên liên tục kiếm tìm cách để giải quyết, sau này thì cô ta gặp một người tên Ân Mặc sau đó liền trở nên thèm muốn có được cả thế giới giả tưởng.
Mà nguyên chủ chính là một trong những người chấp nhận thân phận mới, mà cô lại là đoạn mã chìa khóa dẫn tới khu điều khiển trung tâm.
Trước đó bọn họ liên tục dồn cô vào đường cùng là để thu thập số liệu đoạn mã dao động.
Một tháng sau đó, những con người đầu tiên đã tỉnh lại.
Nửa năm sau đó, số lượng nhanh loại tỉnh dậy là lên tới trăm ngàn, cửa từ các khu duy trì lên mặt đất đã được mở ra, các bức tường từ trường được giăng ra cũng đã được hạ xuống.
Nhân loại bắt đầu theo chân Linh Ưu đi lên mặt đất.
Ở trên mặt đất, chào đón họ chính là con quái vật giúp Linh Ưu trước kia và cả tộc nhân trước đó.
Hóa ra trước đó, những người bị hóa điên kia sau này dần lấy lại ký ức của bản thân, chỉ là một số trong đó bị biến dị, một số khác thì giữ nguyên hình dáng nhân loại, chỉ là tất cả đều đã lấy lại ký ức và thành thục dị năng.
Bọn họ tự gọi mình là tộc Hope, tức hy vọng, vì bấy lâu bọn họ đều phải sống trong hy vọng mong manh của bản thân.
Một năm sau đó, nhân loại đã thức tỉnh được hơn năm trăm ngàn. Toàn bộ đề đã bắt đầu quen với thế giới của họ, đi vào nếp sinh hoạt bình thường.
Nhân loại bắt đầu dùng được các loại dị năng.
Hai năm sau đó, bộ máy chính quyền của riêng nhân loại đã ra đời, thế giới lần nữa được phân chia ra các lãnh thổ khác nhau.
Toàn thể nhân loại và tộc Hope thống nhất với nhau, bộ máy chính quyền lớn nhất chính là Hạ Thần hội do Linh Ưu đứng đầu.
Lúc đầu thì khá nhiều người có ý kiến, nhưng sau đó thì tất cả đều phải ngậm ngùi mà chấp nhận.
Vì cô là người thực tỉnh họ dậy, có một lượng fan não tàn hùng hậu, lại nhận được sự ủng hộ không rõ từ đa phần tộc Hope.
Huống hồ trong tay cô lại còn đang nắm quyền điều khiển trung tâm, thế giới hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lấy lại hết những khoa học kỹ thuật ở trong các khu duy trì.
Tuy nhiên đó chỉ là nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân lớn chính là, ngay lúc mà bọn họ muốn đối phó với cô thì liền phát hiện ra rằng mấy khu duy trì kia lại vốn là những pháo đài, chỉ cần cô muốn thì liền có thể bắn ra một quả pháo chết cả nhóm người.
Lúc đầu có nhiều người còn bằng mặt nhưng không bằng lòng, sau đó liền phát hiện ra các điều luật mà Hiệp hội đưa ra không mấy ảnh hưởng tới họ, hơn thế nữa Hiệp hội chỉ tồn tại cho tới khi nào nhân loại có thể ổn định hơn. Thế là cả bọn ngoan ngoãn ai về nhà nấy mà chơi đùa.
Ba năm sau đó, cuộc chiến đầu tiên của nhân loại vì tranh giành lãnh thổ diễn ra, sau đó ba tháng thì liền bị dập tắt, nhân loại cùng tập Hope ký hiệp định hòa bình, tên nào ngo ngoe đánh nhau ăn bom ráng mà chịu.
Năm năm sau cuộc chiến, số nhân loại đã lên tới hàng tỷ.
Mười lăm năm sau cuộc chiến, các loại phương tiện đã bắt đầu hoạt động được trên khắp thế giới.
Ba mươi năm sau cuộc chiến, toàn thể nhân loại đã tỉnh lại, nhân loại đã bắt đầu đi vào nề nếp gần được 75% của trước kia.
Bốn mươi năm sau cuộc chiến, Hạ Thần Hội tuyên bố giải thể, hội trưởng Hạ thần hội tuyên bố lui về ở ẩn.
Khu Beta.
Linh Ưu thả từng bước chậm rãi đi trên hành lang, cô lúc này đã là một người phụ nữ khá lớn tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị đầy vẻ năm tháng.
[Ký chủ à, nơi này không có ai nữa rồi, cô còn giả vờ làm gì?] Hệ thống bay bay bên cạnh bĩu môi đầy ghét bỏ nói.
Linh Ưu liếc nhìn anh một cái, đầy lạnh lùng lôi từ trong ngực áo ra một cái kẹo chocolate, sau đó đầy lạnh lùng nhét vào trong miệng của hệ thống.
[...]
Hệ thống đẩy đẩy viên kẹo trong miệng, vừa nếm được mùi vị đăng đắng ngòn ngọt thì liền híp mắt cười, lại đẩy qua đẩy về mấy cái nữa, sau đó mới nhanh chóng bay tới bên cạnh Linh Ưu.
[Ôi, người phụ nữ nghiêm nghị đầy trải đời kia ơi, đợi tôi!]
Trong căn phòng điều khiển ở khu Beta, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ có một khoang thủy tinh im lìm nằm đó.
Chàng trai bên trong nhắm nghiền hai mắt, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn không có dấu hiệu mở mắt ra tỉnh dậy.
Linh Ưu nhìn người đang nằm bên trong, ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt kính.
“Hệ thống, thân thể này tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?”
[Không bao lâu nữa đâu. Ký chủ! Cô mau đi đi! Thế giới này còn nhiều đồ ăn ngon như vậy, mau mau đi tìm cho tôi!] Hệ thống vui sướng nói.
“...”
Linh Ưu lườm anh một cái, không nói gì.
Cô đứng bên khoan thủy tinh một chút, rồi đi tới bên bàn điều khiển.
[Cô định làm gì vậy?]
“Kết nối sinh mệnh.”
[Như vậy có tốt không? Lỡ như sau này tên đó tỉnh lại thì sao?] Ký chủ tàn nhẫn đến vậy sao?
“Vậy thì tôi phải đợi rất lâu, rất phiền.” Linh Ưu tiếp tục thao tác, không hề nhìn hệ thống.
[Đợi cái gì?]
“Anh hiện tại không cần hiểu.” Linh Ưu nói xong thì cũng bấm xác nhận.
[Hể???]
Một tháng sau đó, có tin tức truyền ra cựu hội trưởng Hạ Thần hội đã qua đời, khu Beta theo đó sụp đổ.
Lúc mà khu Beta sụp xuống, ở một nơi mà không ai nhìn thấy, có một con linh diệp màu xanh lam chậm rãi bay lên rồi biến mất.
Người mất, khu Beta sập, một lời hứa gặp lại trôi vào vĩnh hằng.
VỊ DIỆN 2, HOÀN.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
35 chương
94 chương
30 chương
24 chương