Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản

Chương 54 : Một ngàn dặm dưới đáy biển (16)

Linh Ưu liếc nhìn hệ thống đang dùng ánh mắt ai oán nhìn cô. Không phải lúc đầu anh chính là người muốn tôi tán tỉnh tên này à?!? Đàn ông sao lại khó hiểu như vậy? Phải tới hai phút sau thì cơn địa chấn mới kết thúc. Đến khi chắc chắn là mọi chuyện đã ổn rồi thì Linh Ưu mới buông Hạ Tích Thần ra. "Anh có biết chúng ta cần làm gì không?" Linh Ưu nhìn căn phòng tan hoang mà hỏi. Hạ Tích Thần mờ mịt nhìn cô rồi lắc đầu. "Anh ngay từ đầu đã ở đây rồi hay sao?" Tôi từ bên ngoài vào. Linh Ưu gật đầu nhìn anh, sau đó lại khẽ thở dài một tiếng. Lâm Khanh Khanh bảo cô đến đây, nhưng mà đến đây rồi thì làm sao? Khu Theta đã bị con bạch tuộc kia chơi đến mức này rồi thì còn non nước gì nữa. Hạ Tích Thần nhìn cô ngẫm nghĩ, sau đó thì anh lại đưa cái bảng tới trước mặt cô. Lúc tôi tới đây có một phòng vẫn chưa có bị hỏng. "Anh dẫn tôi tới đó được không?" Được. Lúc mở cửa phòng đi ra ngoài, Linh Ưu khẽ liếc qua một cái bảng bên phải cánh cửa: Theta 2, phòng 31. Trên đường đi, thi thoảng có thể nghe thấy âm thanh rít gào từ đằng xa, âm thanh đó không giống âm thanh con bạch tuộc tạo ra cho lắm, vì nó nhỏ hơn và không quá chói tai. Mà rất nhanh thì cô cũng biết đó là con gì. Một con quái vật cả người trên dưới có không biết bao nhiêu là con mắt, từng con mắt đỏ như máu liên tục đảo quanh đang đứng ở cuối hành lang mà hai người đang đi. Dáng đi của nó xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy. Nó vừa nhìn thấy cô và Hạ Tích Thần thì liền lao tới. Linh Ưu vừa nhìn thấy như vậy thì đưa tay túm lấy Hạ Tích Thần. Hạ Tích Thần bị cô túm thì liền nghĩ là cô muốn chạy, liền nhìn cô lắc lắc đầu, nhanh chóng đưa cái bảng lên. Không cần phải chạy. Linh Ưu nghiêng đầu nhìn Hạ Tích Thần một cái, thì liền bắt gặp ánh mắt kiên định của anh. Cô nhún nhún vai, đứng nhìn con quái vật đang chạy tới. Dù sao thì cũng không phải là cô muốn chạy, cô chỉ là muốn túm lấy Hạ Tích Thần để bảo vệ đằng sau lưng mà thôi. Đúng vậy! Cô mới không chạy! Dù có chạy thì cũng là đang bảo toàn lực lượng! [...] Ha ha. Linh Ưu đầy hứng thú nhìn con quái vật đang chạy tới, mặc dù là dáng đi của nó xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà lại chạy rất tốt, hoàn toàn không ngã. Ré------------------ Con quái vật vừa chạy vừa ngoác cái miệng đầu những xúc tu đỏ như máu của nó ra mà hét lên. Linh Ưu theo bản năng mà bịt tai Hạ Tích Thần lại. Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi anh đào khẽ hé ra, vẽ ra một đường cong ngốc nghếch. Ngay lúc này thì con quái vật cũng xông tới. Hạ Tích Thần nhẹ nhàng đưa tay lên, một dòng điện nhanh chóng phóng ra, hướng thẳng tới phía con quái vật. Con quái vật bị tia lửa điện phóng trúng thì các mạch máu trên người nó liền phình lên rồi nhanh chóng vỡ ra bắn tung tóe. Mà phần máu thịt bắn ra đó lại bị các tia lửa điện trên không trung tiếp tục nướng cho thành than. Cả hành lang sáng trưng lên, các tia lửa điện tựa như những đóa hoa nổ bung trên không trung. Có hai người đang đứng đó, người nữ bịt lấy tai người nam lo lắng bảo vệ, người nam nhìn người nữ ngốc nghếch mỉm cười. Có một hệ thống chua thành chanh tinh bên cạnh. Mẹ nó! Anh còn chưa có chết máy! Không đúng! Ông đây mới không chua! Linh Ưu buông tay ra nhìn những đóa hoa lửa điện còn sót trên không trung. Sao vừa nãy tên này không dùng cách này để chơi chết cô mà lại dùng khẩu súng nát kia? [Chết thì cũng là chết! Kéo ngược thì chính là kéo ngược! Cô lằng nhằng cái gì?] Hệ thống ở bên cạnh oán về một câu. Anh không cảm thấy là nở bung ra mà chết như vậy rất đẹp mắt sao? Rất có giá trị nghệ thuật! [Nghệ thuật cái ông nội cô! Cô không định làm nhiệm vụ nữa à?!?] "..." Làm thì làm, anh có cần hung dữ vậy không… Phòng mà Hạ Tích Thần dẫn cô tới chính là phòng điều khiển của khu Theta. Ở nơi này dường như là vì có cấu tạo cứng cáp và tốt hơn các phòng khác nên hết thảy mọi thứ đều rất bình thường. Máy móc vẫn chạy rất ổn định. Linh Ưu nhìn một đám chữ End màu đỏ rực trên màn hình hiển thị tình trạng các khoang. Kết thúc. Toàn bộ con người ở khu Theta đều đã chết. Cô đi xung quanh xem thử, ngay khi tới trước màn hình lớn thì một trận choáng váng kéo tới, làm cô phải loạng choạng chống tay xuống cái bàn phím trước màn hình. [Ký chủ, cô không sao chứ?] Hệ thống vừa thấy cô hơi kỳ lạ thì liền xông tới, mà Hạ Tích Thần cũng nhanh chóng chạy theo qua nhìn cô đầy lo lắng. "Tôi không sao." Xẹt, xẹt----- Không biết là Linh Ưu động vào nút nào, bàn phím đột nhiên sáng lên rồi tắt ngúm. Tiếp theo đó là màn hình lớn đột nhiên kêu xèn xẹt vài tiếng rồi sáng bừng lên.