Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 49 : Một ngàn dặm dưới đáy biển (11)
Bên trong căn nhà đầy mùi ôi thối ẩm mốc, Linh Ưu mở đèn pin trong điện thoại ra mà dò tìm, thi thoảng có thể thấy có mấy con chuột chạy qua.
Mọi thứ trong nhà đều đã hư hỏng hết, vách tường đã bị bể ra khiến cho ánh trăng chiếu vào bên trong.
Mạng nhện giăng từ nói này qua nơi khác.
Tất cả đều nói lên một câu: Đây là nhà hoang!
Ngay lúc mà cô vừa định quay người đi ra, thì cái cầu thang đột nhiên phát ra một loại ánh sáng màu xanh lá.
Sau đó thì cái cầu thang vốn còn mới đẹp đã trở nên sập xệ.
Tiếp theo đó là hành lang ở trên tầng 2 liền bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.
Cô vừa nhìn thấy như vậy thì liền nhanh chóng chạy lên lầu hai, dựa vào trí nhớ của bản thân mà nhào thẳng vào bên trong.
Cô vừa vào trong phòng thì hành lang bên ngoài cũng bắt đầu trở nên mục nát.
Mà căn phòng này cũng bắt đầu phát sáng.
Cô vội vàng nhìn một vòng quanh phòng một vòng, sau đó nhanh chóng đi tới cái tủ đầu giường.
Trên tủ có một tờ giấy nhớ được dán ở đó, chữ viết ở trên đó cho thấy người viết rất vội vàng.
Nhanh đến Theta. Cẩn thận. 45°N 39°E
Ngay sau khi cô vừa đọc xong thì tờ giấy cũng liền biến mất.
Mà cả căn phòng cũng đã trở nên mục nát.
Sàn nhà nơi cô đứng lúc này đột nhiên vang lên âm thanh răng rắc rồi sập xuống.
"..." Đệch!
Linh Ưu mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong khoang thủy tinh.
Chó chết!
[Xui xẻo ghê.] Hệ thống úp mặt vào khoang thủy tinh cười đến ngứa đòn.
Linh Ưu trợn mắt nhìn hệ thống một cái rồi nhanh chóng mở khoang thủy tinh ra.
Rồi cứ ngồi như vậy mà bật thiết bị vẫn đang cầm trong tay lên.
Khu Theta, khu Theta.
Đây rồi!
Mẹ nó!
Nửa vòng tinh cầu à?!?
Không đi!
Cô vừa nhìn thấy vị trí của Theta thì liền nằm thẳng xuống khoang thủy tinh.
Vị trí của Theta quả thật rất xa, tuy là không tới mức nửa vòng tinh cầu nhưng nếu như thật sự đi tới đó thì thật không biết ngày tháng năm nào mới tới.
Nhưng sau đó thì như nhớ đến cái gì đó, liền ngồi nhổm dậy, mở bản đồ trên thiết bị ra dò tới vị trị 45 độ bắc và 39 độ đông từ phía ngoài vùng biển giữa khu Alpha và Beta.
Ở đó có một ký hiệu màu cam.
Nhìn qua có vẻ như đó là một con tàu ngầm.
Cho nên ngay cả cách đến đó cũng có đây rồi?
Vậy thì vấn đề bây giờ chính là tìm nơi để mà đi ra ngoài đáy biển.
"Hệ thống, cửa ra ở đâu?" Cô nghiêng đầu nhìn hệ thống đang ngồi chống cằm ở khoang bên cạnh.
[Không có lí do gì...] Hệ thống lườm cô một cái.
"Hai bàn Mãn Hán Toàn Tịch." Hệ thống còn chưa nói xong thì Linh Ưu đã chen miệng vào.
[Không có lý do gì mà tôi không giúp cô cả.]
Ha ha.
Cửa ra không nằm ở khu Alpha, mà nằm ở bên khu Beta.
Linh Ưu mặc bộ đồ bảo vệ được treo ở cái móc bên cạnh cửa ra vào.
[Cô đưa cái thiết bị tới trước cánh cửa là được.]
Linh Ưu nhanh chóng đưa thiết bị tới, những đường vân trên cánh cửa nhanh chóng sáng lên, khoảng 5 phút sau đó cánh cửa cũng từ từ mở ra.
Cửa vừa mở thì cô cũng nhanh chóng đi qua.
Sau đó cánh cửa vừa mở nhanh chóng đóng lại, mà trước mặt Linh Ưu lúc này vẫn còn một cánh cửa nữa.
Nơi cô đứng lúc này liền thành một căn phòng nhỏ.
[Chắc tôi không cần giải thích nơi này đâu nhỉ?] Hệ thống vừa xăm soi mấy loại máy móc trong vừa nói.
"Không cần." Linh Ưu nhìn nước đang dần dâng lên trong phòng, nhíu mày nói.
Đây là phòng đổi áp suất.
Căn phòng này thường hoạt động hai chiều, chiều đi từ ngoài vào trong và đi từ trong ra ngoài.
Cánh cửa bên ngoài luôn luôn mở.
Khi người bên ngoài đi vào thì cánh cửa đó mới đóng lại, sau đó thì nước biển sẽ dần được rút hết ra rồi mới để người vào trong khu.
Còn khi có người ra ngoài thì cửa ngoài sẽ đóng lại, nước biển được rút ra, cánh cửa ở trong được mở ra để người đi vào phòng, sau đó liền đóng lại để mà bơm nước biển vào.
Làm như vậy là để cho khi vào trong thì nước biển sẽ không tràn vào trong khu, và để thay đổi dần dần áp suất mà người ra hoặc vào phải chịu.
Nước biển lúc này mới dâng lên đầy phòng, cánh cửa ở bên ngoài cũng bắt đầu từ từ mở ra.
Co cũng nhanh chóng bơi ra ngoài.
Thiết bị này không biết được làm như thế nào mà rất tốt, hoàn toàn không bị áp lực của đáy biển ép hỏng, mà cũng không bị vô nước.
Cô đi theo chỉ dẫn trên thiết bị, một đường tiến tới nơi 45 độ bắc 39 độ đông.
Đáy biển có rất nhiều các cây đèn chiếu sáng, nhưng chung quy vẫn vô cùng u ám.
Những rặng san hô với những hình thù kỳ dị như những con quái vật núp trong bóng tối, đang không ngừng đưa nanh múa vuốt chực chờ con mồi bị vướng vào đêm đen.
Nhìn đáng sợ là vậy nhưng đáy biển tuyệt nhiên ngay cả một con cá nhỏ cũng không thấy.
Chỉ có sự tĩnh mịch đến lạnh người.
Khu vực 45 độ bắc 39 độ đông.
Ở đó quả nhiên là có một con tàu đang đậu ở đó.
Bên trong tàu tối om, chỉ có một vài tia sáng được chiếu ra từ mấy bảng điều khiển hoặc mấy cái màn hình.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
35 chương
94 chương
30 chương
24 chương