Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản

Chương 28 : Đệ nhất tổng tài (28)

Những ngày sau đó, Linh Ưu chính là cần ăn thì ăn, cần ngủ thì chính là ngủ, mà hệ thống thì thi thoảng lại bắt đầu phát nhiệm vụ cho cô, toàn là nhiệm vụ tiêu tiền mà không thấy đưa tiền. Sáng nay vẫn như mọi hôm, Linh Ưu mở laptop lên vào trang chơi chứng khoán hôm trước của cô. Cô nhìn mấy đường lên lên xuống xuống kia, quyết định rao bán lại số cổ phiếu trong tay. Hiện tại cổ phiếu của công ty này đang tăng rất mạnh, vì lẽ đó mà cũng có rất nhiều người đang mong ngóng mua, cô chỉ vừa mới đăng tin thì đã có mấy người nhảy vào ra giá. Linh Ưu không chọn ngay, mà tới chiều mới bắt đầu chọn người mua, lúc đó thì số tiền mà bọn họ bỏ ra mua lại đã gần như gấp trăm lần số tiền mà cô đã bỏ ra trước đây. Thế nhưng lúc này ngay lúc mà cô có tiền rồi thì rắc rối đột nhiên nổ ra. Bất kỳ vị cổ đông nào dù lớn hay nhỏ thì cũng đều lắc đầu đối với cô. “Đã sớm có người mua lại rồi.” “Không bán.” “Mấy hôm trước đã có người mua rồi.” “Cô tới muộn rồi.” “Tôi vừa bán cho người vừa nãy rồi.” Linh Ưu “...” Ngài Nhậm! Có người tính kế muốn cướp nồi cơm của ngài kìa! Cô tính toán một chút, số cổ phần được mua lại hiện tại đã là 20% rồi, mà số cổ phần còn lại ở bên ngoài chỉ còn 15%. Mặc dù nói là bên ngoài, nhưng thật chất chỉ là ngoài nhà họ Nhậm, 10% trong đó nằm ở nhà ngoại của cô. Còn 5% đang nằm trong tay Nhậm Thanh Thanh. Nói như vậy cũng có nghĩa là nếu muốn vươn lên vị trí cổ đông lớn nhất, và ngăn chặn con chuột nào đó đang ăn thóc nhà cô, thì cô cần phải tới nhà ngoại xin 10% kia, và tới nhà vị cổ đông lớn nhất kia. Tại sao cô luôn vướng phải mấy loại chuyện này chứ? Bổn bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói! Tôi hôm đó cha Nhậm không về, mà mẹ Nhậm dường như cũng đang lo lắng gì đó. Linh Ưu yên yên ổn ổn ăn cơm xong thì lại leo lên phòng. Cô lấy mấy cái video giám sát mà cô trộ… Mượn được ra. Đúng như cô đoán, người đi thu mua cổ phần nhà cô đều là một. Cô trầm mặc gửi hết mớ đó qua cho cha Nhậm, không biết ông đang làm gì nhưng mãi vẫn không thấy trả lời cô. Cô cũng không mấy để tâm tới, lúc trong danh bạ ra một dãy số rồi gọi đi, bên kia rất nhanh liền bắt máy, một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Hoan, tối như vậy còn gọi cho ông ngoại có chuyện gì sao?” “Ông ngoại, ngày mai con tới thăm ông được không?” Linh Ưu ngoan ngoãn chào một tiếng, đi thẳng vào chủ đề. “Sao hả? bấy lâu nay cháu có thèm để ý tới hai ông bà già này đâu? Sao bây giờ lại muốn tới nhà ông đây chơi?” Ông cụ Ngụy giả vờ hậm hực hỏi. “Dạ, thật ra thì con muốn thu mua lại số cổ phần Nhậm thị trong tay của ông.” “...” Cháu gái à, cháu thành thật như vậy thì bảo ông làm sao mà nói chuyện tiếp đây! “Thế nào hả ông?” Linh Ưu không nghe thấy ông cụ Ngụy trả lời thì liền hỏi lại. “Hừ! Ngày mai cô tới nhà tôi, nếu tôi vui vẻ thì tôi sẽ bán lại cho cô!” Ông cụ Ngụy đột nhiên hừ một tiếng, nói xong không đợi cô phản ứng đã tắt máy. Linh Ưu “...’ Chờ đã! Ngụy lão gia tử à! Ông lại dùng cái lời thoại của tổng tài bá đạo bằng cách nói đầy ngạo kiều đó là thế nào? Ông chờ một chút, người cháu tiện nghi này theo không kịp! Ông cụ Ngụy vừa tắt máy không bao lâu thì cha Nhậm liền gọi tới cho cô. “Tiểu Hoan.” Giọng của cha Nhậm có chút mệt mỏi. “Ba, ba sao rồi?” “Làm sao còn biết được chuyện cổ phần công ty đang bị thu mua?” Cha Nhậm không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi. Linh Ưu “...” Cô có thể nói là do cô chính vì muốn thu mua cổ phần nên mới biết không?” “Mẹ nói cho con biết.” Linh Ưu nhắm mắt nói mò. “Vậy sao? Được rồi, ba biết rồi, con ở nhà nhớ trấn an mẹ của con một chút, ba sẽ sớm xử lý xong mọi chuyện.” Chs Nhậm cũng không có nghi ngờ mà dặn dò một chút rồi tắt máy. Ngày hôm sau. Lúc Linh Ưu tới nhà họ Ngụy thì tiếc trời có chút âm u. Hai ông bà cụ đã sớm đợi cô ở trong nhà, ông cụ Ngụy vừa nhìn thấy cô thì liền cao lãnh hừ một tiếng, còn bà cụ Ngụy thì liền cầm lấy tay cô hết hỏi han rồi lại ngắm nghía cô. Lúc gần đến trưa thì bà cụ Ngụy liền bỏ đi làm bữa trưa, Linh Ưu vốn định đi theo giúp bà cụ, nhưng lại bị ông cụ Ngụy giữ lại. “Nói đi, sao cháu lại muốn số cổ phần đó?” Ông cụ Ngụy chống batoong nhìn cô. “Có người muốn thu mua cổ phần của Nhậm thị, vì để an toàn nên cháu mới phải tới xin ông.” Linh Ưu ngoan ngoãn trả lời, dù sao thì cũng không phải là mấy việc không thể nói ra. “Thế nào? Cháu không tin tưởng ông già này?” Ông cụ Ngụy nhướng mày. “Không phải, cháu chỉ sợ những người kia không lấy được từ tay ông liền gây khó dễ với ông bà thôi.” Linh Ưu lắc đầu nói. “Được rồi, dù sao thì cái này ông muốn để lại cho cháu.” Ông cụ Ngụy nói rồi lấy ra một túi đựng tài liệu từ dưới bàn đưa cho cô: “Thế nào? Con nhóc kia có gây khó dễ với cháu không?” “Không có.” Linh Ưu lắc đầu, mấy tháng nay Nhậm Thanh thanh rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không tự tìm tới gây chuyện với cô. Mà cô cũng lười quản cô ta. “Hừ! Thằng nhóc họ Nhậm đó nên thấy may mắn vì con nhóc kia có từ trước khi lấy con gái ông đây! Bằng không thì cây batoong này đã không tha cho nó rồi!” Ông cụ Ngụy nói rồi liền gõ cây batoong xuống nền nhà. Hai người nói thêm mấy câu nữa rồi Linh Ưu mới đi phụ giúp bà cụ Ngụy nấu cơm.