Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 2 : Đệ nhất tổng tài (2)
Nguyên chủ tên là Nhậm Thanh Hoan, là con gái cưng của nhà họ Nhậm.
Mọi chuyện đều rất yên bình, cho tới khi mà Nhậm Thanh Thanh xuất hiện.
Nhậm Thanh Thanh vốn là con của mối tình đầu của cha Nhậm nhưng sau vì bị ông cụ Nhậm bắt ép mà phải cưới mẹ Nhậm.
Mà bây giờ mẹ của Nhậm Thanh Thanh không còn nữa, thế là cô ta liền theo lời của mẹ cô ta tới tìm cha Nhậm.
Cha Nhậm vì áy náy với mối tình đầu và đứa con bấy lâu thất lạc, nên cũng nhận Nhậm Thanh Thanh và yêu thương cô ta hết mực.
Nguyên chủ nào chịu được việc đột nhiên có một người không quen biết nhảy vào mà tranh giành tình yêu thương với cô.
Nguyên chủ càng nháo bao nhiêu thì mọi chuyện lại càng đổ nát bấy nhiêu, ông Nhậm càng lúc càng cảm thấy nguyên chủ ích kỷ chỉ biết gây sự vô lý mà càng lúc càng lạnh nhạt với nguyên chủ.
Sau đó mẹ Nhậm bị người ta hãm hại đưa lên giường với một người đàn ông khác.
Ông Nhậm và bà Nhậm ly hôn, chỗ dựa của nguyên chủ cũng dần mất đi.
Vị hôn phu của nguyên chủ cũng bị Nhậm Thanh Thanh cướp mất.
Cuối cùng không biết là ai truyền ra chuyện nguyên chủ không phải là con ruột của ông Nhậm.
Sau đó thì nguyên chủ lại nháo một trận, muốn cả Nhậm Thanh Thanh cùng đi xét nghiệm. Cuối cùng kết quả của nguyên chủ lại chính là không trùng khớp, mà Nhậm Thanh Thanh lại trùng khớp.
Nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ Nhậm thì treo cổ tự tử chết một cách tức tưởi, còn nguyên chủ trong lúc quay về thì bị xe đâm chết.
Tổng kết lại thì còn thảm hơn chữ thảm!
Tuyến thời gian hiện tại là lúc quỷ nào?
Quân Linh Ưu nhìn sang hệ thống đang ngồi xếp bằng lơ lửng trên không.
[Tuyến thời gian hiện tại là lúc mà Nhậm Thanh Thanh vào nhà họ Nhậm 3 tháng. Nguyên chủ bị cô ta hại cho rớt xuống hồ nha.]
“Vậy sao? Xem ra là sớm mà không sớm nhưng muộn cũng không muộn.”
Lúc này thì ông Nhậm đã sớm lạnh nhạt với nguyên chủ rồi.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tổng tài đệ nhất. Mời ký chủ trở thành người kế thừa của Nhậm gia. Đánh giá nhiệm vụ: Tân thủ. Đánh giá nhiệm vụ và thế giới: Nửa sao.]
[Mời ký chủ ngoan ngoãn và nghiêm túc làm nhiệm vụ, nếu không sẽ có trừng phạt nha.] Hệ thống vui vẻ bay tới như một con ma, đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Trừng phạt? Giết ta sao?” Quan Linh ưu khinh bỉ liếc nhìn hệ thống một cái.
[Không nha, làm sao có thể để ký chủ đáng yêu của ta chết được. Tôi sẽ chỉ khiến ký chủ giống như vừa nãy, cứ ngỡ sẽ chết nhưng lại không chết được. Lặp đi lặp lại cho tới bao giờ cô chịu ngoan ngoãn thì thôi.]
“...” Mi là hệ thống hắc hóa đúng không!
Quan Linh Ưu xuống giường, đi tới đứng bên cửa sổ, nhìn ra dòng người nhộn nhịp bên ngoài.
Thế giới này cũng thật khác biệt.
“Không phải hệ thống khác đều không có hình dạng sao? Anh là thế quái nào vậy?” Tên này còn khác hơn nhiều.
[Sao… Sao cô có thể nói ra câu nói mang tính xúc phạm đến như vậy cơ chứ?] Hệ thống ôm ngực, ánh mắt đầy ghét bỏ, sau đó thì lại bày ra bộ dạng tổn thương nặng nề rồi biến mất.
Quân Linh Ưu “...” Hệ thống nhà ta mắc phải cái mao bệnh gì?!?
Mà phải công nhận là, hệ thống của cô, nó ngon!!!
[Tôi nghe thấy hết đấy!] Hệ thống hậm hực lên tiếng.
Ỏ? Vậy sao? Thì kệ anh thôi!
Dù sao thì tôi cũng không ngại để anh biết là tôi đang có ý định làm thịt anh.
[!!!]
Chắc phải canh me lúc nào đó mà đớp một miếng mới được!
“Tiểu Hoan, con tỉnh rồi sao? Sao con lại đứng đó? Mau lại giường nằm đi!”
Một người phụ nữ đi vội vào trong phòng, vô cùng lo lắng kéo tay cô về phía giường bệnh.
Người này chính là mẹ Nhậm.
Quân Linh Ưu nhíu mày nhìn bàn tay đang nắm lấy tay của mình, rồi vô thức hất nó ra.
Mẹ Nhậm kinh ngạc nhìn cô, rồi sau đó liền trở nên bi thương, dang tay ôm lấy cô vào trong ngực: “Tiểu Hoan ngoan, con đừng buồn. Ba con chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi.”
Quân Linh Ưu mấp máy khóe môi, cuối cùng nói ra ba chữ: “Con không sao.”
Quân Linh Ưu leo lên ngồi trên giường, còn mẹ Nhậm thì lấy hoa ra cắm vào trong bình.
Quân Linh Ưu bực bội dựa vào giường, cơ thể này hiện tại đang rất yếu ớt,
Nguyên chủ từ nhỏ vốn dĩ rất sợ lạnh, lần này lại còn rớt xuống hồ vào mùa đông như này…
Mình thật đáng thương quá mà!
[Ký chủ có hiểu lầm gì không? Người rớt xuống hồ là nguyên chủ đó có được không? Cô đáng thương cái gì!]
Bây giờ con không phải là tôi đang dùng cái thân thể này sao!
Không đủ đáng thương sao!
[Không! Cô không đáng thương! Có ký chủ như cô tôi mới đáng thương!]
Vậy mi chọn ký chủ khác là được!
[Cô tưởng muốn là được sao? Nếu không phải có trục trặc xảy ra thì cô cũng đừng mơ mà được chọn! Hừ! Cô chẳng qua chỉ là hàng dự phòng thôi!]
Quân Linh Ưu “...” Hàng! Dự! Phòng!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
200 chương
44 chương
41 chương
271 chương
39 chương