Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản

Chương 121 : Vương gia ngủ ngon (23)

Buổi sáng sớm hôm sau, Linh Ưu vừa mới đặt mông xuống ghế chuẩn bị dùng bữa sáng thì đã nhìn thấy Lê Thanh đang được người ta đẩy tới. “Vương phi dùng bữa sáng mà không cần đợi ta luôn sao?” Linh Ưu “...” Trời đánh tránh bữa ăn đi anh giai! Tổn thọ nhau lắm đó! Cô chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu xuống chăm chú dùng bữa sáng. Lê Thanh thấy cô không thèm chú ý tới hắn thì liền hừ một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn. Nhưng đương nhiên là hắn không chỉ ăn không rồi, Linh Ưu gắp miếng nào là hắn cướp luôn miếng đó. Muốn ăn thịt? Được thôi, ông đây cũng muốn ăn! Muốn ăn rau? Rau là của ông đây, thích ăn thì tự đi mà trồng! Linh Ưu nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn đều bị Lê Thanh kéo hết về phía hắn, còn trước mặt cô thì không còn đĩa nào cả. Sau đó lại nhìn Lê Thanh đang ăn ngấu nghiến trước mặt mà chỉ muốn ụp cả bàn thức ăn vào mặt của hắn. Bình tĩnh! Không thể đánh! Tuyệt đối không thể đánh! Bây giờ thì vẫn còn có thể dỗ dành rồi chứ đánh xong thì coi như đi đứt luôn! Cô nhìn Lê Thanh, cố gắng kéo ra một nụ cười dịu dàng nhìn hắn. Thế nào hả? Có một người vợ hiền lành hiểu chuyện như bà đây có phải là rất hạnh phúc không? “Không ăn đúng không? Vậy để ta ăn.” Lê Thanh thấy cô trợn mắt, nghiến răng nhìn hắn thì liền trừng lại. Sau đó lại còn với tay cầm lấy bát cháo của Linh Ưu. Ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đưa lên miệng một hơi uống hết. Linh Ưu “...” Thôi nhá! Chồng con gì cũng coi như vứt nhá! “Vương phi! Người bình tĩnh!” “Bảo vệ Vương gia!” “Vương gia! Người đừng có cà khịa Vương phi nữa!” An Nhàn Vương phủ được một phen gà bay chó chạy. Buổi trưa thì Linh Ưu mới gặp lại Gluttony, nó nhàn nhã nhảy từ bên ngoài vào. Nhanh chân nhảy lên trên bàn mà liếm liếm lông trên người. “Về trễ như vậy. Có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?” “Không có gì, chỉ là vài chuyện cỏn con mà thôi. Ngươi không cần phải lo. Của người đâu?” Gluttony vui sướng liếm lông meo meo nói. “Ở đây, ngươi kiểm tra xem sao.” Linh Ưu lấy từ trong không gian ra một viên ngọc tỏa ra ánh sáng tím lịm sìm sim đưa cho Gluttony. “Ừm, ngươi làm rất tốt. Ta còn đang lo là chỉ mới dạy cho ngươi một lần như vậy thì ngươi sẽ không thể làm được ngay.” Gluttony nhận lấy viên ngọc từ tay của Linh Ưu, cực kỳ hào phòng mà khen cô một câu. “Ác vật mà ngươi thu được là cái nào vậy?” “Là của đố kỵ.” Gluttony khoe ra viên ngọc tỏa ra ánh sáng màu hồng phấn. “Không nghĩ tới những thứ xinh đẹp như thế này lại có thể trở thành nguyên nhân gây ra họa lớn.” Linh Ưu cầm lấy nó, khẽ thở dài cảm thán. Phủ Quốc sư. Âm Cẩn ôm đầu ngồi dậy, chuyện trước tiên là nhìn xuống người của hắn ta. Sau khi xác nhận y phục trên người vẫn còn nguyên thì mới bắt đầu nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy căn phòng quen thuộc của hắn ta thì lại bất ngờ một phen. Từ lúc nào mà cô lại tốt bụng như vậy? Mang hắn ta về tận đây? Hắn ta còn tưởng là cái đồ ác nữ kia sẽ lợi dụng thời cơ để mà lột đồ hắn ta rồi treo lên cổng thành rồi chứ. Hay là… “Mạnh Hải!” Âm Cẩn vội vàng gọi một tiếng. “Chủ nhân cho gọi.” Cửa sổ phòng nhanh chóng mở ra, một bóng người màu đen phi thẳng vào trong phòng. “Trong lúc ta ngất đi thì có chuyện gì xảy ra?” Có bị lột đồ treo lên chỗ nào không? “Thần không biết. Khoảng nửa canh giờ sau khi chủ tử rời đi thì đột nhiên trong phòng của ngài có một thứ ánh sáng màu bạc bừng sáng lên. Thuộc hạ vào kiểm tra thì đã thấy người nằm ở trên giường rồi.” Mạnh Hải cũng rất là ngu ngơ, rõ ràng là chủ nhân vừa mới đi ra ngoài thì lại đột nhiên xuất hiện. Hắn ta cũng hoảng sợ lắm đó! “Ánh sáng màu bạc sao?” Âm Cẩn nghe thấy như vậy thì nhíu mày hỏi lại. “Đúng là như vậy. Ánh sáng đó ánh lên hai lần rồi biến mất.” Mạnh Hải cực kỳ chắc chắn, hắn ta thậm chí còn có thể lấy mạng sống của hắn ta ra để mà cam đoan. “Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Âm Cẩn thở dài một tiếng rồi đuổi người. Hắn ta ngồi thừ người một lát rồi thở ra một hơi. Chậm chạp đứng dậy chuẩn bị đi tắm. “Cám ơn vì đã nhắc nhở, lần này thì không còn xuất hiện ánh sáng nữa rồi.” Âm Cẩn vừa mới đi ra khỏi phòng tắm thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc. “Quân Linh Ưu!” Âm Cẩn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. “Ỏ. Dáng người không tệ.” Linh Ưu vui vẻ ngồi trên ghế, ăn bánh uống nước nhìn hắn ta. “Biến thái!” Âm Cẩn lúc này mới nhớ ra là trên người hắn ta chỉ quấn có một cái khăn tắm ở nửa thân dưới. “Là ngươi trưng ra cho ta xem mà? Sao ta lại thành kẻ biến thái rồi?” Linh Ưu thấy hắn ta muốn thay y phục thì liền quay mặt đi chỗ khác, nhưng cũng không quên biện hộ. “Ngươi đến đây làm gì?” Lịch sự tới như vậy à? “Đừng có mà gây phiền phức cho cô ấy nữa. Cứ để mặc cô ấy, chuyện gì qua được thì cứ cho qua đi.” “Ngươi nói cái gì…” Âm Cẩn vừa mới quay người lại thì ở nơi đó đã không còn bóng dáng Linh Ưu nữa. Hắn ta đứng yên nhìn ánh sáng màu bạc mềm mại đang chuyển động trên không trung cho tới khi chúng biến mất hẳn.