Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản

Chương 111 : Vương gia ngủ ngon (13)

Bên ngoài Hành cung vô cùng nhộn nhịp, nơi này là một mảnh đất màu mỡ, dân chúng giàu có không thua gì Kinh thành. Linh Ưu đẩy xe lăn cho Lê Thanh, vừa đi vừa thích thú nhìn xung quanh, Ngọc Linh đi ở đằng sau thì hết mua cái này đến mua cái khác mà đa phần đều là thức ăn. “Ha ha ha ha, nhìn xem! Con heo mập đang đẩy xe cho tên què!” “Ha ha ha, đúng là như vậy kìa! Tụi mày mau tới đây xem này!” Linh Ưu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói thì thấy ở đó có mấy tên nhóc trắng trẻo mập mạp, ăn mặc rất đẹp đẽ, nhìn liền có thể đoán được là hội con nhà giàu. Linh Ưu cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn nhóc đó một cái rồi lại tiếp tục đẩy Lê Thanh đi tiếp. [Ký chủ, cô không thấy bọn nhóc đó rất quá đáng à? Cứ vậy mà bỏ đi sao?] “Bọn nhóc đó nhìn qua là biết bị chiều sinh hư, một đám nhóc tự cho mình là cái rốn của thiên hạ. Tôi cũng không rảnh để mà gây sự với bọn chúng.” [Tốt tính tới như vậy?] “Tôi không dạy dỗ bọn chúng thì cũng sẽ có người khác dạy dỗ thôi.” “Nghiên Đổ.” Đi được một đoạn, đột nhiên Lê Thanh gọi Linh Ưu một tiếng. “Có chuyện gì sao?” Cái tên này của nguyên chủ cũng thật mẹ nó. “Ta có chút việc, ngươi mà Ngọc Linh qua trà điếm bên kia dùng trà đợi ta một lát.” Lê Thanh vỗ vỗ vào bàn tay đang đẩy xe lăn của cô nói. “Vậy cũng được.” Có ăn là được. Linh Ưu buông xe lăn ra để Hà Lĩnh - cận vệ thân cận của Lê Thanh - đẩy hắn đi. Còn cô và Ngọc Linh thì hớn hở đi qua trà điếm trước mặt uống trà nghe kể chuyện. Hai người say sưa nghe kể chuyện, nghe xong một câu chuyện thì Lê Thanh cũng đã quay trở về. “Xong việc rồi sao? Có gặp vấn đề gì không?” Linh Ưu vừa nhìn thấy Lê Thanh thì liền lên tiếng hỏi han. “Không có vấn đề gì. Nghe chuyện xong chưa?” Lê Thanh lắc lắc đầu rồi mỉm cười hỏi. “Nghe chán rồi. Ăn cũng chán rồi.” Linh Ưu bĩu môi nói. “Vậy thì quay về thôi.” Lê thanh sờ sờ đầu của cô nói. “Được.” Linh Ưu vừa nói vừa kéo kéo Ngọc Linh, để cho nàng ta giúp cô gói ghém thức ăn mang về Hành cung. Lúc đi ngang qua quầy thịt nướng thì Linh Ưu liền vứt Lê Thanh lại đó mà chạy theo tiếng gọi của bao tử. “Nghe gì chưa?” “Chuyện gì?” “Mấy tên tiểu bá vương không biết bị ai treo lên đánh, nhìn thảm thiết vô cùng.” “Treo lên đánh á?” “Đúng vậy! Là treo lên đánh theo nghĩa đen luôn. Bị treo lên ở cái cây đại thụ bên cạnh ngôi miếu ấy.” “Đáng thương vậy, cũng chỉ là mấy đứa trẻ thôi mà.” “Trẻ con gì cái lũ nhóc chết tiệt đó! Bị đánh như vậy là đáng đời!” “...” Linh Ưu dỏng tai lên mà hóng chuyện, hóa ra là cái bọn nhóc vừa nãy không biết đắc tội với ai mà bị người ta treo lên rồi đánh. “Thấy chưa hệ thống? Nghiệp quật tới ngay! Vấn đề chỉ là vấn đề thời gian thôi.” [Vậy của cô thì nhanh hay chậm?] “Quật cái gì mà quật! Sống tốt như tôi đây thì quật cái gì mà quật!” [Đúng rồi, cỡ cô thì có mà nghiệp nó ập xuống đè nát người chứ quật gì lại với cô?] “...” … Linh Ưu ngồi trên một đống thức ăn siêu to khổng lồ, không biết là cô đã ở đây bao lâu rồi, cũng không biết là làm sao mà cô đến được đây. Điều cuối cùng mà cô nhớ chính là buổi thịnh yến linh đình do hoàng đế tổ chức. Sau đó thì đột nhiên mọi thứ quay cuồng, lúc tỉnh dậy thì cô đã ở đây. Excuse me??? Đây là cái nơi quái quỷ nào vậy hả? Ở nơi này không có gì ngoài thức ăn trải dài bất tận, và mặc dù là đã trôi qua rất lâu rồi nhưng mà cô có thể dùng mạng của mình để chắc chắn rằng mấy cái thứ này đều có thể ăn được và nó không hề bị hỏng. Còn về phần tại sao cô có thể chắc chắn như vậy, thì đó là vì cô đã ăn thử rồi, thức ăn cũng khá là ngon lành. [Cô cứ như vậy mà ăn à? Không sợ bị người ta hạ độc hay ếm bùa à?] “Nhìn tôi xem, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải gì cũng thấy không bình thường. Làm gì có người nào lại phải ăn không ngừng nghỉ như vậy? Không phải bị yểm bùa thì cũng bị hạ thuốc, như vậy rồi thì còn gì phải xoắn?” Linh Ưu bỏ một cái bánh vào trong miệng mà nói. [...] Hoàn toàn không biết phải phản bác kiểu gì! Linh Ưu tiếp tục ăn, đồng thời nhìn xung quanh, nơi này là một không gian rất rộng lớn, nhìn qua không thấy có điểm dừng, đương nhiên là không gian này kéo tới đâu thì thức ăn cũng kéo dài cho tới tận đó. Theo như cô thấy nếu như người nào đó bắt cô vào đây mà có ý muốn hại cô thì chắc hẳn là muốn cô ăn no bể bụng mà chết! Thật đúng là quá thâm độc! Để một người tham ăn, mập ú ăn tới mức nổ bụng mà chết, thật đúng là một cái chết đầy nhục nhã. Chết như vậy không khác nào là kẻ tham ăn bị nghẹn chết cả. Đầu năm nay thế giới đối với người tốt cũng thật là quá ác nghiệt!