Editor: Mặc Thanh Linh Hạ Diệc Sơ rời giường thay quần áo, rửa mặt sửa sang lại cho tốt rồi tự mình đi xuống lâu. Trên bàn cơm không có một bóng người, chỉ có một bộ bát đũa đã có người dùng qua, mà người hầu vẫn chưa thu dọn nói cho Hạ Diệc Sơ biết Cố Thâm đã ăn bữa sáng xong rồi. Hạ Diệc Sơ đi đến ngồi vị trí mà Cố Hoãn Hoãn hay ngồi, trong phòng bếp dì Trương nhìn thấy cô đến lập tức bưng một phần bữa sáng nóng hầm hập đi lên. Nhanh chóng giải quyết xong Hạ Diệc Sơ đeo cặp sách, tài xế lái xe đưa cô đến trung tâm N thị. Cô xuống xe đeo cặp sách vào, lục lọi trong ký ức tìm đường đến lớp học. Hạ Diệc Sơ vừa đi vừa cân nhắc vị trí và tình huống của mình hiện tại, cô đang tính không biết bây giờ báo thù như thế nào. Hiện giờ khoảng cách kỳ thi đại học gần đến chỉ còn hơn hai tháng nữa, nói cách khác, còn hơn hai tháng Tô Thanh sẽ phải tốt nghiệp. Hạ Diệc Sơ cần phải nắm chặt thời gian trước khi hắn tốt nghiệp, để cho hắn cùng nhóm bạn bè ch* m* của hắn phải bị báo ứng. Dựa theo lộ tuyến (đường đi) đời trước của Cố Hoãn Hoãn, hẳn là hơn một tuần cô nên tỏ với Tô Thanh, trong lòng Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, cô quyết định thử đi con đường mập mờ trước, sau đó sẽ xem xem có muốn tiếp tục đi theo cốt truyện hay không. Khuôn mặt Cố Hoãn Hoãn cũng không kém, một khuôn mặt phấn nộn, dáng người nhỏ xinh, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn cả người thập phần thanh thuần đáng yêu, lại có kỹ năng “Dung mạo thêm thành” của hệ thống làm cho giá trị nhan sắc tăng lên. Huống chi, cô ở trong thế giới trước lấy được danh hiệu ảnh hậu bằng chính thực lực của mình, nên khí chất trên người Hạ Diệc Sơ cũng không có vì rời đi thế giới kia mà biến mất. Đời trước tuy Cố Hoãn Hoãn lớn lên xinh đẹp, nhưng tính cách lại hướng nội hướng không hợp vói khuôn mặt của cô (nguyên chủ), nói chuyện cũng nhỏ giọng, hơn nữa để tóc mái rũ xuống che nửa khuôn mặt, mọi người nhìn vào có chút âm trầm, quan hệ với mọi người không được tốt. Nhưng hiện giờ Hạ Diệc Sơ xuyên vào thân thể này, tóc mái bị cô cắt ngắn lại, đuôi tóc cột cao lên lại có cái đầu tròn nhỏ vô cùng đáng yêu, lộ ra khuôn mặt trẻ con phấn nộn, mắt to sáng ngời, khí chất hồn nhiên trên người cũng bị biến đổi, tự như là hơi tỏa ra ánh hào quang, từ lúc Hạ Diệc Sơ bắt đầu tiến vào trường học, cũng không có ít người đem ánh mắt đặt lên trên người cô, âm thầm suy nghĩ, đây là học sinh chuyển trường tới từ lúc nào vậy, không ngờ lại đẹp như vậy, trước kia cũng chưa từng gặp qua. Thời điểm Hạ Diệc Sơ đi vào phòng học, cũng được toàn bộ mọi người trong ban nhìn chăm chú, cô ngồi xuống vị trí của mình, rồi sau đó nằm lên trên bàn như đang ngủ, kỳ thật đang ở trong đầu cùng hệ thống 233 đối thoại. “233, đem tư liệu Cố Thâm cho ta, còn có tư liệu của tứ đại gia tộc N thị, ta cũng muốn.” “Được.” 233 đáp lời, thông tin truyền đến đại não có chút đau, Hạ Diệc Sơ mặt mày nhíu lại, chờ đau đớn qua đi, tin tức trong đầu bắt đầu hiện ra. Tứ đại gia tộc N thị phân biệt là Cố gia, Chu gia, Hàn gia, Tô gia. Tứ đại gia tộc này đều là đại gia tộc trăm năm, từng người ở trong mỗi lĩnh vực chiếm sinh ý (lơi nhuận) và nhân mạch (mối quan hệ) rất lớn, dù là chính phủ cũng không dám dễ dàng trêu chọc. Ở mặt ngoài, tứ đại gia biểu hiện vô cùng hòa hợp. Bây giờ Hạ Diệc Sơ nếu muốn lật đổ ba đại gia tộc còn lại (trừ Cố gia), nếu không có một kế sách vện toàn, thật đúng là mơ tưởng. Đến cả, Cố Thâm là chú nhỏ trên danh nghĩa của nguyên chủ Cố Hoãn Hoãn, Hạ Diệc Sơ cũng lật xem một chút tư liệu của hắn. Cha nuôi của cô là Cố Ngạn và Cố Thâm là một mẹ sinh ra, chẳng qua, Cố lão gia tử cùng Cố lão phu nhân đều qua đời từ rất sớm, hơn nữa tuổi giữa hai người Cố Ngạn và Cố Thâm chênh lệch rất lớn, hai người hơn kém nhau tới tận mười tuổi. Thời điểm Cố lão gia tử chết, Cố Ngạn hai mươi ba tuổi, Cố Thâm lại mới mười hai tuổi, hai anh em trưởng thành không hề lục đục tranh giành như trong hào môn quý tộc, tuy rằng tuổi tác chênh lệch lớn nhưng cảm tình lại rất tốt. Dù Cố Ngạn cưới vợ, còn nhận Cố Hoãn Hoãn làm con nuôi mang về nhà, Cố Thâm và Cố Ngạn ở cùng một chỗ, một nhà hoà thuận vui vẻ, không có chút nào ngăn cách. “Cho nên, Cố Thâm hiện tại mới 28 tuổi?” Hạ Diệc Sơ có chút chần chờ mở miệng. “Ừ, bằng không ngươi cho rằng hắn bao nhiêu tuổi.” Hệ thống 233 ngạo kiều lên tiếng. “Tốt, được rồi.” Hạ Diệc Sơ thở dài, tiếp tục đi xuống coi chừng đống tư liệu riêng. Vợ chồng Cố Ngạn sáu năm trước đã qua đời vì bị tai nạn xe cộ, lúc ấy Cố Thâm (mình thấy ghi Cố Ngạn nhưng mình thấy Cố Thâm đúng hơn nên mình sửa) bất quá chỉ mới mới hai mươi hai tuổi, nhưng có thể một bên xử lý tốt tang sự của vợ chồng Cố Ngạn, một bên khống chế được nhóm lão già không an phận trong tập đoàn Cố thị, cuối cùng còn trong cuộc họp hội đồng quản trị đạt được nhiều phiếu bầu nhất, thành công trở thành chủ tịch tập đoàn Cố thị. Mấy năm gần đây, tập đoàn Cố thị ở trong tay của hắn ngày càng lớn mạnh, từ vị trí thứ ba của tứ đại gia tộc trực tiếp nhảy lên dẫn đầu, có thể thấy được người này cũng không đơn giản. Bất quá, khi đang xem đến ảnh chụp người này Hạ Diệc Sơ thì chấn kinh! “Hệ thống, như thế nào lại là Thẩm Già Diệp?” Không sai, trên ảnh chụp người nọ, không ngờ cùng Thẩm Già Diệp lớn lên giống nhau như đúc! Tướng mạo quen thuộc mang theo thần sắc lạnh lùng, một bộ tây trang màu đen ôm lấy thân hình thon dài của hắn, trên ảnh chụp là Cố Thâm đang ngồi trên sô pha, hình như là bị người khác gọi, liền quay đầu nhìn về hướng bên này sau đó bị chụp lại. Hạ Diệc Sơ nhìn vẻ bên ngoài của hắn cực kì có tính xâm chiếm, lại nghĩ đến thế giới trước,tình cảnh đầu tiên gặp Thẩm Già Diệp cũng là cho cô cảm giác tính xâm lược lãnh lệ rất sâu. “Ách” Hệ thống 233 khó có khi chột dạ, nó cũng giống cô mang theo không xác định, có chút do dự nói: “Có lẽ là hệ thống có BUG ( lỗ hổng) đi? Ngươi cũng biết thế giới này là hư cấu, hết thảy đều là do số liệu chống đỡ, không có khả năng mỗi cái số liệu đều đúng, tổng kết lại là sự xuất hiện của mấy cái số liệu như vậy là không hoàn thiện, là tàn khuyết (sai xót).” “Được rồi.” Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, cố tiếp nhận lý do này thôi. Đời trước, Cố Hoãn Hoãn cũng không phải là trực tiếp đi tìm Tô Thanh tỏ tình, cô (nguyên chủ) yêu thầm Tô Thanh từ cao trung (cấp 2), không có khả năng đột nhiên đi thổ lộ như vậy, tích cách Cố Hoãn Hoãn hướng nội, đối với Tô Thanh dù là yêu đến tận xương tủy cũng không có dũng khí đi thổ lộ, thậm chí từ trước đến nay không có nghĩ mình có thể đứng ở bên người hắn. Mà cho dù Cố Hoãn Hoãn có dũng khí thì hành động của Tô Thanh lại trùng hợp đối với cô mỉm cười. Cố Hoãn Hoãn tuy rằng là người hướng nội nhưng vũ đạo của cô lại hoàn hảo vô cùng, mỗi ngày lên lớp xong, Cố Hoãn Hoãn đều sẽ không trực tiếp về nhà, mà sẽ ở trên một bãi cỏ bí ẩn sau trường học nhảy khiêu vũ. ================== Thông báo chính thức: Từ giờ tới lúc tại hạ thi xong là sẽ không có lịch đăng truyện cố định gì hết, tùy vào khả năng của tại hạ và bạn Mặc Thanh Linh mà ra được bao nhiêu thì ra nah ~~~ Mặc Quân Tịnh Túc