Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Chờ mẹ Cố phản ứng lại, thì ánh mắt lập tức thay đổi. Bà nghiêm túc đánh giá Lý Bách Nhiên từ trên xuống, sau đó lại phức tạp nhìn Hạ Diệc Sơ: "Đây là bạn trai mà con nói?" "Đúng vậy, mẹ." Hạ Diệc Sơ kiên định, bàn tay hai người nắm chặt vào nhau. Cha Cố từ phòng bếp đi ra, bốn người ngồi ở sô pha nói chuyện. Lý Bách Nhiên biết mọi người đều khó mở lời nên đành phải nói: "Ba, mẹ, con là người như thế nào có lẽ ba mẹ đều biết rõ. Con tuyệt đối không lừa gạt tình cảm của chị, không phải là người không có trách nhiệm." "Có lẽ mọi người ngại tuổi tác con nhỏ hơn chị nhiều nhưng mà con cảm thấy như vậy rất tốt. Sau này chị lớn tuổi, trẻ con rồi sẽ trưởng thành rời gia đình, chỉ còn con vẫn sẽ luôn làm bạn đời bên cạnh chị, chăm sóc chị." Lý Bách Nhiên dừng mắt trên người Hạ Diệc Sơ, ánh mắt long lanh, chan chứa tình cảm. Mẹ Cố nghiêm mặt nói: "Làm sao mẹ có thể tin khi Trừ Tịch lớn tuổi rồi con vẫn còn yêu nó như bây giờ? Khi nó hơn bốn mươi, đã trở thành một bà thím, mà con vẫn chỉ mới 30, ở độ tuổi vàng của đàn ông?" Câu hỏi này thực sự là cả một vấn đề. Rốt cuộc, qua thời gian, tâm tính thay đổi, tình cảm thay đổi, có còn giữ được lời nói ngày hôm nay. Lý Bách Nhiên dường như đã chuẩn bị tốt, lấy từ trong balo ra đồ vật đưa cho cha mẹ Cố. "Ba mẹ, nếu ba mẹ không tin, con nghĩ cái này có thể chứng minh tâm ý của con đối với chị." "Mấy cái này thực sự con không định lấy ra sớm như vầy, con tính để làm quà sinh nhật 30 tuổi cho chị." "Đây đều là hợp đồng chuyện nhượng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của con, kể cả khế nhà kế đất, công ty, cổ phiếu... Tất cả đều được ký tên đóng dấu của con rồi. Chỉ cần chị điền tên của mình lên thì toàn bộ sẽ trở thành tài sản của chị." "Nếu chị không thích xử lý việc công ty, đầu tư... thì con cũng sẽ mời ngươi đại diện làm việc cho chị." "Ba mẹ, xin hai người thành toàn cho chúng con." Lý Bách Nhiên quỳ gối xuống trước mặt cha mẹ Cố. Cha mẹ Cố bị làm cho sợ ngây người, chưa biết phản ứng thế nào thì Lý Bách Nhiên tình ý miên man liếc Hạ Diệc Sơ một cái: "Con nghĩ ba mẹ cũng mong một nhà bà người chúng con có thể sớm ngày sống bên nhau." Cái gì?!? Con cũng có rồi sao?!? Cha mẹ Cố trừng mắt nhìn bụng nhỏ của Hạ Diệc Sơ. Đừng nói là cha mẹ Cố, ngay cả Hạ Diệc Sơ giờ phút này cũng ngây người ra. Cô có em bé rồi? Sao cô không biết? Cha mẹ Cố một bên hận rèn sắt không thành thép, một bên lại chờ mong cháu ngoại ra đời. Thành ý của Lý Bách Nhiên đã rõ mười mươi, mà Hạ Diệc Sơ lại trao trong sạch cho người ta rồi. Cẩn thận ngẫm lại, gả con mình cho người như thế, con gái nhà mình kiếm lời rồi? Cha mẹ Cố đi vào phòng trong, thương lượng một lát, sau đó, mẹ Cố tười cười thừa nhận Lý Bách Nhiên là con rể, còn muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt, dù sao Hạ Diệc Sơ cũng mang thai rồi, bằng không, lúc bụng lớn lên lại không tốt. Lý Bách Nhiên không do dự chút nào, đáp ứng việc sớm ngày thành hôn. Cả nhà vui vẻ ăn cơm chiều, đến giờ ngủ, Lý Bách Nhiên quang minh chính đại công khai tiến vào phòng Hạ Diệc Sơ. Hai người đi tắm rồi tắt đèn ngủ. Nằm trong chăn mà Hạ Diệc Sơ vẫn còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao. Lý Bách Nhiên duỗi tay gãi gãi bụng Hạ Diệc Sơ: "Chị? Chị không ngủ được hả?" Bàn tay Lý Bách Nhiên lại không thành thật di chuyển xuống bên hông cô. "Đừng có nháo!" Hạ Diệc Sơ chụp tay Lý Bách Nhiên kéo ra. "Tôi có bầu khi nào sao tôi không biết?" "Em bé hả? Không có thì bây giờ làm cho có." Lý Bách Nhiên xoay người hôn lên môi cô, bàn tay thuần thục châm ngòi thổi gió trên người cô khiến Hạ Diệc Sơ rên thành tiếng. Hắn lại không biết xấu hổ nói: "Chị, kêu nhỏ thôi, bị ba mẹ nghe được thì không hay đâu." Hạ Diệc Sơ trừng mắt nhìn Lý Bách Nhiên nhưng mà thân thể khó nhịn co rút, gắt gao kẹp phân thân của hắn, khiến xém chút nữa hắn buông vũ khí đầu hàng. "Chị, chị thật xấu xa." Lý Bách Nhiên hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, va chạm dưới thân càng lúc càng mãnh liệt. ================HOÀN===============