Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Một tuần sau, tình hình giao thông ở thành phố N được khai thông, người qua lại rất đông. Nửa tháng sau, công cuộc tìm kiếm cứu trợ đã hoàn tất. Tuy nhiên, rất nhiều người bơ vơ, không nhà để về, không chỗ để đi. Các ban ngành liên quan khẩn cấp triển khai hội nghị đưa ra phương án giải quyết. Máy móc thiết bị được huy động cùng với tiền tài vật chất quyên góp được dùng để xây dựng lại phòng ốc, nhà cửa. Động đất lần này cướp đi nhiều sinh mạng, hậu quả là rất nhiều người không có gia đình, người già neo đơn, cô nhi, quả phụ. Hạ Diệc Sơ tính toán sau khi thành phố N được tu bổ lại, Hạ Diệc Sơ sẽ thành lập một cô nhi viện. Hiện tại, thành phố N còn chưa trùng tu xong, Hạ Diệc Sơ chỉ có thể để ý tưởng này dưới đáy lòng. Mấy đứa trẻ mồ côi được chính phủ đưa vào một trung tâm bảo dưỡng, Hạ Diệc Sơ thường xuyên đến thăm bọn chúng. Mỗi khi đến đây, Hạ Diệc Sơ đều sẽ mang theo bánh kẹo, thức ăn vặt linh tinh cho bọn nhỏ, còn dạy chúng nó ca hát. Quan trọng hơn là, nơi này có khá nhiều bé do Hạ Diệc Sơ và Tần Qua cứu ra, nên bọn chúng đều rất thích hai người. Hạ Diệc Sơ và Tần Qua đến đều bị bọn trẻ giành trước giật sau ôm đùi. Lần này cũng không ngoại lệ. "Chị Manh Manh và anh Tần tới!" Không biết đứa trẻ nào thấy Hạ Diệc Sơ và Tần Qua tới, hét to lên như thế. Mấy bạn nhỏ đều buông đồ chơi trong tay xuống, chạy ra đón. "Ha ha, đừng vội, đừng vội, đoán xem hôm nay chị mang quà gì này." Hạ Diêc Sơ cong eo vuốt đầu mấy đứa nhỏ, một tay giơ cao quà trong tay. "Bánh gấu! Chị Manh mang bánh gấu phải không?" Giọng Vương Tiểu Béo hét to. Hạ Diệc Sơ cười, nhìn Vương Tiểu Béo, nói: "Tiểu Béo giỏi quá, chuyện chị Manh nói lúc trước em đều nhớ rõ." Vương Tiểu Béo được khen, cúi đầu cười cười, không biết bởi vì ngượng ngùng hay vì kích động, mặt đỏ bừng. Hạ Diệc Sơ chia bánh gấu cho tụi nhỏ. Mấy chục đứa ngồi thành hàng, cầm bánh gấu được cho, Vương Tiểu Béo lại cất cao giọng: "Chị Manh, hôm nay chị hát cho tụi em nghe nữa nha." "Sớm vậy. Ăn bánh quy xong còn chơi trò chơi mà." Thường thường, Hạ Diệc Sơ đến sẽ chơi trò chơi với tụi nhỏ một lúc rồi mới hát cho chúng nghe. "Không chơi, chị Manh hát hay hơn. Phải không cả nhà?" Vương Tiểu Béo nhanh nhảu. Một đám con nít nhao nhao: "Đúng rồi, đúng rồi, thích nghe chị Manh hát hơn." "Chị Manh hát đi, không thích chơi trò chơi." "Chơi cũng vui nhưng mà thích nghe chị Manh hát hơn." "Chị Manh hát đi, tụi em vừa ăn bánh vừa nghe hát." ... "Được rồi." Hạ Diệc Sơ gật đầu, suy tư: "Chờ chị nghĩ xem hát bài gì... À có rồi, bài Đôi cánh ẩn hình nha." "Đôi cánh ẩn hình?" Các bạn nhỏ người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám chưa ai nghe qua bài này. Hạ Diệc Sơ nhìn bọn họ, hơi hơi mỉm cười. Cô ngồi trên thềm đá, hai chân nhịp nhịp, nhàn nhã nhắm mắt. Mỗi một lần, dù cô đơn vẫn kiên cường. Mỗi một lần, dù bị thương vẫn không rơi nước mắt. Tôi biết, tôi vẫn có một đôi cánh ẩn hình mang tôi đi qua tuyệt vọng Không quan tâm ai có được ánh dương sáng lòa. Tôi mỗi ngày đều có hoàng hôn rực rỡ. Tôi biết tôi vẫn có đôi cánh ẩn hình. Mang tôi bay xa, cho tôi hy vọng. ... Giọng hát của Lê Manh vốn êm tai hoàn mỹ, kết hợp với sự huấn luyện chuyên nghiệp của Hạ Diệc Sơ ở các thế giới trước, giọng hát càng phát huy đến cực hạn. Đám trẻ ngồi nghe đều si mê ngơ ngác nhìn Hạ Diệc Sơ. Bọn nhỏ còn chưa đủ hiểu lời bài hát nhưng tiếng hát dễ nghe, đi vào lòng người khiến tụi nhỏ cũng bừng bừng cứng cỏi, quyết đối đầu không khuất phục vận mệnh. Tần Qua đứng bên cạnh, nhìn Hạ Diệc Sơ chằm chằm, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu hình ảnh Hạ Diệc Sơ. Đến khi tiếng hát dừng hẳn, bên ngoài truyền đến tiếng khóc rất nhỏ. Mấy đứa bé bên trong quay đầu ra ngoài nhìn, phát hiện cửa trước đầy người, thì ra người trong viện kéo đến nghe, mà ai nấy đều tập trung nghe hát nên không nhận ra có người tới.