Editor: Mi Mặt Mèo
******************
11 giờ đêm, thành phố N xảy ra động đất.
Trận động đất này rất lơn, sơn băng địa liệt, nhà cửa sụp đổ, vô số người chết đi trong lúc ngủ, tiếng kêu khóc vang một mảng trời.
Vốn là thành phố phồn hoa, nháy mắt vì trận thiên tia này mà biến thành địa ngục nhân gian.
Hạ Diệc Sơ dường như có linh tính, vẫn không ngủ yên. Mấy ngày nay, Hạ Diệc Sơ có dì cả* đến nên Tần Qua đều chịu đựng không động vào cô.
(*Dì cả: kỳ kinh nguyệt.)
Hạ Diệc Sơ lăn qua lộn lại, miệng còn mơ màng nói mớ.
"Manh Manh? Manh Manh?" Tần Qua ngồi dậy, không ngừng kêu tên cô.
Hạ Diệc Sơ rốt cuộc cũng thoát khỏi ác mộng, mở hai mắt, trán đầy mồ hôi lạnh.
"Xảy ra chuyện gì? Em có sao không?" Tần Qua mở đèn bàn.
"Không sao." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu.
Tần Qua với lấy bình giữ nhiệt, mở nắp, đưa cho Hạ Diệc Sơ uống một ngụm.
Hạ Diệc Sơ run run, không thể bình tĩnh lại được, dự cảm xấu lấn át tâm trí cô nhưng cô không rõ là việc gì, chỉ thấy cảm giác khó chịu này dường như mình đã từng trải qua. Hạ Diệc Sơ ngồi dậy, suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu không nghĩ ra được, chắc là đêm nay cô sẽ không thể ngủ tiếp.
Tần Qua đặt lại bình nước lên tủ đầu giường, ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, hôn lên mái tóc ướt mồ hô của cô, nhẹ giọng an ủi:
"Manh Manh đừng sợ, gặp ác mộng phải không?"
"Không rõ ràng lắm." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, mở di động ra nhìn, đã hai giờ sáng.
Đọc tin tức trên điện thoại, thân thể Hạ Diệc Sơ cứng đồ.
Đài khí tượng quốc gia thông báo, thành phố N... động đất!!!
Hạ Diệc Sơ mở to mắt, đưa tay ôm bụng, hèn gì cô lại có cảm giác quen như thế, bởi vị ở vị diện nhiệm vụ nào đó, khi anh em song sinh của cô Hạ Trạm gặp phải tai nạn máy bay, cô cũng có cảm giác nôn nóng bất an như vậy.
Không biết cha mẹ Lê sẽ như thế nào, nước mắt Hạ Diệc Sơ chảy xuống.
Cô lau nước mắt, bấm số gọi cho cha Lê, ngón tay chạm chạm trượt ra ngoài.
Tần Qua ôm cô vào lòng, hắn ở bên cạnh cô nãy giờ cũng đọc được tin tức.
Điện thoại cha Lê không ai nghe máy.
Thân thể Hạ Diệc Sơ khẽ run, lại bấm gọi mẹ Lê. Một hồi tút tút kéo dài, giọng nữ máy móc thông báo máy người nhận không thể nghe...
"Hệ thống!" Hạ Diệc Sơ gọi hệ thống trong đầu.
"Ký chủ yên tâm, họ vẫn an toàn."
Làm sao mà yên tâm được.
Hạ Diệc Sơ xốc chăn lên, nhớ tới bên cạnh còn một người, cô quay đầu nhìn Tần Qua.
Tần Qua hôn lên trán Hạ Diệc Sơ một cái rồi nói:
"Đừng nóng vôi, bây giờ chúng ta đi đến thành phố N xem như thế nào."
"Ừ!" Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, trong lòng một mảnh cảm động, rồi lại biết bây giờ không phải lúc để cảm động.
Hai người nhanh chóng xuống giường, thu dọn hành lý, mang theo đồ ăn và thuốc men lên xe. Tần Qua lái xe hướng về phía thành phố N.
Từ chỗ cô đến thành phố N ngồi tàu điện là nhanh nhất, nhưng lúc này không có tàu điện, cũng không biết ngày mai thành phố N có thể thông xe hay không.
Cho nên chỉ còn lựa chọn tự lái xe, tuy rằng cần ít nhất 9 tiếng đồng hồ mới đến.
Tần Qua nghiêm túc lái xe, mở radio trong xe nghe tin tức.
Đài phát thanh giải thích tình huống thành phố N lúc này, động đất sẽ còn tiếp tục...
Hạ Diệc Sơ ngồi trên ghế phụ, nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hỏi thăm tình hình cha mẹ Lê với Hệ thống.
Đối với Hạ Diệc Sơ, lúc này thời gian trôi qua thật chậm, đường xá cũng quá mức xa xôi.
Hai người đã đến thành phố A, bên cạnh chính là thành phố N.
Thành phố A liền kề thành phố N cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, mặt đất có vài vết nứt, dư chấn từ thành phố N truyền đến.
Hai người vào thành phố A dễ dàng, nhưng muốn đến thành phố N thì khó khăn hơn, họ bị ngăn lại.
Tình hình khẩn cấp đã được thông báo, động đất tại thành phố N vẫn chưa dừng lại, không cho bất kỳ người ngoài tỉnh tới gần, để tránh có thêm thiệt hại về nhân mạng.
Xe của hai người bị cưỡng chế quay về thành phố A.
===============================
Truyện khác cùng thể loại
246 chương
44 chương
93 chương
3 chương
104 chương
30 chương
45 chương