Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Bên ngoài ban công tối đen, càng tốt cho cô che giấu thân phân cùng hành động của mình. Hạ Diệc Sơ toàn tâm toàn ý tin tưởng Tần Qua sẽ theo lời cô mà làm. Ngay lúc cửa phòng bên ngoài bị người ta mở ra, Hạ Diệc Sơ đã cầm khăn trải giường từ ban công tầng năm trượt xuống dưới. Khăn trải giường màu trắng gạo ngoài cửa chợt lóe lên rồi biến mất. Ba người ngoài cửa và một người khác cầm xâu chìa khóa chạy vào phòng, nhìn qua ban công. "Không phải ngã xuống chưa?" Một người hỏi. Một người khác mở đèn pin trên di động chiếu đi chiếu lại ngoài cửa sổ. "Đây là tầng năm, không phải tầng hai. Có thể cô ta còn trốn trong phòng." Hai người cẩn thận tìm kiếm trong phòng một lần nữa. Hạ Diệc Sơ có linh lực hộ thể, làm cô có thể nhẹ nhàng giữa không trung như chim én. Cô sử dụng khăn trải giường như dù để nhảy, giảm bớt áp lực, tiếp đất an toàn. Hạ Diệc Sơ phủi phủi quần áo, ném khăn trải giường vào bồn hoa. Bãi đỗ xe rất lớn, đèn đuốc sáng trưng. Hạ Diệc Sơ cẩn thận lắng nghe âm thanh bốn phía, bước chân lúc nhanh lúc chậm đi về phía cửa ra vào bãi đỗ xe. Di động rung lên, Hạ Diệc Sơ lấy ra xem, là Tần Qua gọi "Manh Manh, anh ở cửa bãi đỗ xe, em ở đâu?" "Đừng nóng vội, em an toàn." Hạ Diệc Sơ cười, nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Qua. An toàn? Như thế nào là an toan? Hắn không tận mắt nhìn thấy người vậy vẫn là không thật sự an toàn! Tần Qua nôn nóng trong lòng, vừa định tiếp tục hỏi thăm thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến vào tầm mắt. Hắn ở chỗ này lo lắng sợ hãi, còn cô lại rất tốt, trên mặt còn nở nụ cười không chút nào lo lắng. Tần Qua mở cửa xe, chạy đến chỗ Hạ Diệc Sơ, nhìn cô từ trên xuống dưới, xác định không có vết thương nào, ôm cô vào lòng. Lực đạo Tần Qua rất lớn, muốn đem cô dung nhập vào xương tủy mình. Hạ Diệc Sơ tuy bị ôm đau nhưng vẫn vui vẻ ôm lấy hắn. "Anh tới nhanh vậy? Em không sao. Em chạy được. Bọn họ không làm gì được em." Hạ Diệc Sơ giơ tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Tần Qua. Âm thanh ôn nhu của Hạ Diệc Sơ đã trấn an được nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng Tần Qua. "Thực xin lỗi, lần sau em sẽ không để rơi vào những tình huống nguy hiểm như vậy nữa." Tần Qua ôm chặt Hạ Diệc Sơ, hai tay của hắn vẫn còn đang run run. Tần Nghị cũng ở trên xe, nhìn thấy cảm xúc của Tần Qua, hắn thật sự tin tưởng lần này Tần Qua thật sự đã nằm trong tay Hạ Diệc Sơ. "Khụ khụ, không sao là tốt rồi, chuyện này còn chưa giải quyết xong đâu." "Tần Qua, anh báo cảnh sát sao?" "Báo rồi." Tần Qua gật đầu. Tần Nghị ngưng trọng nói với Hạ Diệc Sơ: "Lê Manh, cô yên tâm, Cục Cảnh sát có không ít người có quan hệ tốt với chung tôi, bọn họ sẽ đến ngay. Rốt cuộc, chuyện tối nay là thế nào?" "Chúng ta lên xe rồi nói." Hạ Diệc Sơ trả lời. Ba người lên xe, Tần Nghị ngồi ghế lái, Tần Qua và Hạ Diệc Sơ ngồi ghế sau. Hạ Diệc Sơ kể đầu đuôi sự việc, chỉ trừ đoạn cô nhảy xuống từ lầu năm là không nói. Chuyện này nói ra cũng đủ dọa người, nhảy từ tầng năm xuống không chết thì cũng tàn phế, nào có ai không hề trầy xước như cô. "Tôi biết rồi" Tần Nghị hiểu rõ nghiêm túc gật gật đầu. "Chúng ta vào khách sạn nhìn xem như thế nào." Tần Nghị nói tiếp. Hạ Diệc Sơ cùng Tần Qua đều muốn biết đám người kia bị cảnh sát tìm ra hay chưa nên đi theo Tần Nghị. Sắp đến cửa khách sạn, đột nhiên Tần Nghị quay đầu cười tà mị nhìn Hạ Diệc Sơ, nét tuấn lãng trên ngương mặt tựa như hồ ly tinh giảo hoạt, nói: "Nếu cô muốn, có thể giống như Tần Qua, gọi tôi là anh hai."