Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Đối phương không sợ chính là đã dự liệu Hạ Diệc Sơ không thể trốn thoát. Hạ Diệc Sơ lúc trước còn nghĩ là vô tình gặp phải nhóm người này, xem ra hiện tại, họ là đang cố tình chờ cô. "Em gái nhỏ, sao không vào đi?" Người đàn ông đang vận động bên trong phát hiện ra sự tồn tại của hạ Diệc Sơ, buông cô gái dưới thân ra, dữ tợn đi về phía Hạ Diệc Sơ. Người đàn ông thứ hai lại đè cô gái đó tiếp tục một vòng vận động mới. Quả thật là lộn xộn cực kỳ. Lông mi Hạ Diệc Sơ run nhè nhè, gương mặt tinh xảo toát lên sự sợ hãi, từng bước chân chậm rãi lùi về sau. Người đàn ông ánh mắt chăm chú, thèm thuồng nhìn Hạ Diệc Sơ. Hai người đàn ông sau lưng cô cũng từng bước tiến về phía trước, cách Hạ Diệc Sơ chỉ còn một khoảng ngắn. Người đàn ông sau lưng cầm gậy trong tay, liếc mắt với người kế bên, gật đầu, tay trái giơ cao, muốn đánh Hạ Diệc Sơ một đòn cảnh cáo. Vốn dĩ đang lùi bước, Hạ Diệc Sơ dừng bước lại, đáy mắt hoảng sợ chuyển thành kiên nghị, cảm giác phía sau bên trái có dòng không khí biến hóa, cô thấp người sang một bên tránh đi đòn tấn công này, nhấc chân đang mang giày cao gót làm một cú song phi vào hai kẻ phía sau, mỗi người trúng một đạp. Hai tên không ngờ sẽ thất thủ, buông gậy trên tay ôm bụng đau đến ngồi xổm trên mặt đất. Hạ Diệc Sơ cấp tốc nhặt gậy lên thủ thân rồi nhanh chóng chạy. Một nam một nữ đứng ở cửa toilet chứng kiến cảnh này, chớp chớp mắt rồi cười ha ha ra tiếng, sau đó lăn vào nhau hôn môi, tứ chi giao triền. Những người này tuy rằng thanh tỉnh nhận nhiệm vụ nhưng lại bị cho dùng bột phấn gì đó, bây giờ cái gì cũng không biết. Hai tên đàn ông ôm bụng đau đứng dậy, đuổi theo Hạ Diệc Sơ. Tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng gần, Hạ Diệc Sơ quyết định không trở về phòng cũ mà đẩy cửa đại một căn phòng cùng tầng lầu. Vận khí cô thật tốt, cửa phòng thứ nhất bị khóa không đẩy ra, cửa phòng thứ hai lại dễ dàng mở được, cô linh hoạt chui vào, đóng sầm cửa khóa lại, vừa kịp lúc hai tên kia đuổi đến. Nếu bọn họ đã cố ý hẳn là có nội ứng trong khách sạn. Hạ Diệc Sơ tìm di động, gọi cho Tần Qua. Tần Qua nhận điện thoại có chút cao hứng, mới 9 giờ thôi mà? Tần Qua trượt ngón tay nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng, đã nghe tiếng Hạ Diệc Sơ truyền đến, làm khóe môi hắn đột nhiên cứng lại. "Tần Qua, đang ăn cơm thì em muốn đi toilet. Ngay toilet có một nhóm người đang sử dụng chất kích thích, còn lôi kéo em vào. Em chạy ra rồi, trốn trong một phòng khách sạn." Hạ Diệc Sơ vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng cười vang nói chuyện cùng tiếng chuyển động của chìa khóa mở cửa. Hạ Diệc Sơ cầm di động, nhanh chóng đánh giá căn phòng, biết nếu trốn trong này sớm hay muộn cũng bị những người đó tìm được, liền chạy ra ban công. Đây là tầng năm, ban đêm gió rất lớn, mặt sau là bãi đỗ xe. Hạ Diệc Sơ tính toán độ cao, nói với Tần Qua: "Anh tới bãi đỗ xe khách sạn chờ em, cúp máy đi!" Tần Qua biết Hạ Diệc Sơ đang gặp nguy hiểm trên người phát ra lệ khí cùng hàn ý cơ hồ muốn đóng Tần Nghị đang ngồi đối diện thành khối băng. "Xảy ra chuyện gì? Lê Manh muốn chia tay với em à?" Tần Nghị nhìn Tần Qua. Tần Nghị tối nay không có việc gì, muốn gọi Tần Qua và Hạ Diệc Sơ đến ăn cơm, mà Hạ Diệc Sơ đi tiệc đóng máy nên trở thành bữa cơm của hai anh em. "Anh hai, câu lạc bộ Bạch Kim là sản nghiệp của ai? Manh Manh xảy ra chuyện rồi!" Tần Qua lãnh ngạnh nói với Tần Nghị, đi ra ngoài, gọi điện thoại báo cảnh sát. Lê Manh đã xảy ra chuyện?! Tần Nghị trong lòng cả kinh, chạy nhanh đuổi theo.