Hạ Diệc Sơ không biết Chu Hiểu Hoành bọn họ tại sao sẽ ở vài phút đầu ngắn ngủn lộ ra trước nhiều nội dung cùng kí ức quan trọng trong bộ phim như vậy. Không chỉ có đem thân phận Đại hoàng tử để lộ ra ngoài ánh sáng, còn có khoảng thời gian vui sướng khi còn bé sống nương tựa lẫn nhau của Trường An cùng với Đại hoàng tử thân phận đang bị vùi lấp, cuối cùng Đại hoàng tử trở về kinh thành, phát hiện Trường An bị phản bội thì nội tâm đau triệt. Nguyên nhân chính là vì tô đậm cho hai điểm nhấn phía sau, cho nên càng cố gắng làm nổi bật đến khoảnh khắc Trường An cuối cùng vẫn phản bội Đại hoàng tử, trong lòng mọi người phẫn nộ, cũng làm Hạ Diệc Sơ ở trên mạng bị mắng chửi thảm đến như vậy. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ đặt ở trên màn hình lớn, đang chiếu đúng tình tiết một màn Trường An bị Đại hoàng tử tra khảo. Trong rạp chiếu phim, đã có người ríu rít nghị luận, Hạ Diệc Sơ vểnh tai lên bốn phương tám hướng, phát hiện đều là đang mắng cô là cái đồ tiểu tạp biểu (kĩ nữ), cô tức khắc liền mất đi hứng thú muốn tiếp tục nghe lén. …… “Trường An, ta tự nhận là đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao cư nhiên làm như thế đối ta?!” Bên trong thư phòng khí phách ngang ngược lại không mất đi sự xa hoa, Đại hoàng tử một bộ cẩm y hoa phục, thần sắc anh tuấn toát ra một chút thương tổn, đôi mắt cũng chậm rãi chìm trong ý tổn thương, đau đớn đến tận cùng. Một thân phục sức nha hoàn, Trường An quỳ gối trước mặt Đại hoàng tử, thần sắc đạm mạc, mặt mày buông xuống, trên mặt có loại đạm nhiên, đúng như trong dự kiến. Nàng nhấp nhấp miệng, lại một chút cũng không có cãi lại. Đại hoàng tử nhìn nàng quỳ trên mặt đất, một bộ dáng mặc cho ngươi xử trí, trong lòng phẫn nộ càng thêm lớn, cơ hồ là mang theo một tia rống giận đối với nàng lớn tiếng nói: “Ngươi nói chuyện a ngươi! Bổn hoàng tử muốn một lời giải thích! Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Làm ngươi tình nguyện vứt bỏ tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta, đi phản bội ta đi trợ giúp một ngoại nhân!” Trường An quỳ trên mặt đất, lấy một tư thế thành kính nhất, chỉ là trong lòng lại không hề thay đổi tâm ý, thanh âm lãnh đạm, không hề sợ hãi, đối với Đại hoàng tử nói: “Nô tỳ nhận tội, thỉnh Đại hoàng tử ban chết cho nô tỳ.” Đại hoàng tử nghe xong lời nàng nói, giận sôi máu, dù cho biết nàng vì một người khác phản bội mình, làm mình mất đi sủng ái của phụ hoàng, chính là Đại hoàng tử vô cùng bi thương phát hiện, chuyện này cho tới hiện giờ, hắn đối với nàng vẫn không thể nhẫn tâm hạ thủ. Thần sắc hắn ẩn nhẫn, nhắm mắt, xoay đầu, đối với nàng nói: “Ngươi đi đi, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi.” Nàng quỳ trên mặt đất, đối với sự tha thứ của hắn không nói một chữ, thậm chí nói lời cảm tạ cũng chưa từng, quỳ trên mặt đất hướng bóng dáng hắn hành một cái đại lễ, xoay người đi ra ngoài. Chỉ lưu lại người nam tử trong thư phòng, vẻ mặt cực kỳ bi thương, dường như muốn phát tiết, đem toàn bộ vật phẩm trong phòng đập nát nhừ. Từng màn ngày xưa hai người sống nương tựa lẫn nhau ôn nhu xẹt qua, đã từng có một thiếu nữ thích hoa quỳ không buông tay, mang theo ánh dương cực nóng mà ấm áp đi vào thế giới của hắn, chiếu sáng nhân sinh âm u lạnh lẽo của hắn, đối với hắn đồng ý ưng thuận về một hứa hẹn của một tương lai rực rỡ, chỉ hai người bọn họ. Tới lúc hắn lớn lên khôi phục thân phận thật sự của mình, hắn nỗ lực giao tranh muốn tranh đoạt một vị trí nhỏ chỉ để thực hiện tương lai của hai người, nàng lại mang theo tín nhiệm của hắn nhưng lòng chỉ nghĩ là làm như thế nào phá hủy hắn. …… Hạ Diệc Sơ nghe được bên cạnh loáng thoáng tiếng khóc thút thít cùng những tiếng mắng chửi, cười cười, tiến đến bên người Thẩm Già Diệp hỏi: “Anh có thấy cảm giác Trường An thực cặn bã?” Thẩm Già Diệp quay đầu trầm ngưng nhìn cô trong chốc lát, lắc lắc đầu: “Đáy mắt nàng ấy có bao nhiêu cảm xúc thì mai sau sẽ biết rõ.” Hạ Diệc Sơ sửng sốt, ngay sau đó câu môi cười. Trên màn hình lớn, cốt truyện còn tiếp tục, Trường An bị Đại hoàng tử trục xuất khỏi phủ Đại hoàng tử, lập tức đã bị người của Nhị hoàng tử đón đi. Trường An tuy rằng không còn ở trong phủ Đại hoàng tử, vì Nhị hoàng tử lấy trộm tình báo quan trọng, nhưng Nhị hoàng tử nhìn trúng lại là  đầu óc cực kỳ thông tuệ của nàng. Càng quan trọng hơn nữa là, Trường An hiểu biết Đại hoàng tử. Trường An gia nhập trận doanh Nhị hoàng tử, liền toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực nâng đỡ Nhị hoàng tử, thậm chí bởi vì nàng cùng Đại hoàng sống chung với nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu biết tính cách Đại hoàng tử, mà giúp đỡ Nhị hoàng tử chèn ép Đại hoàng tử không ít lần, cũng ngày càng được Nhị hoàng tử tín nhiệm. Trong rạp chiếu phim, mọi người xem vẻ mặt Trường An lạnh băng vô tình, thần sắc kiêu ngạo đi theo bên người Nhị hoàng tử, cùng thời điểm vẻ mặt Đại hoàng tử nội liễm khi gặp thoáng qua, đều nhịn không được hung hăng lại mắng. Chỉ là, cốt truyện sẽ không bởi vì người xem phẫn nộ cùng đau lòng mà có thay đổi, Trường An cũng không hề có mềm lòng, một lần lại một lần trợ giúp Nhị hoàng tử hãm hại Đại hoàng tử. Đại hoàng tử tự sa ngã, tự mình suy sút, cưỡi ngựa tới vùng ngoại ô tản bộ. Mặt trời chiều ngã về tây, tà dương như máu, người xem nhìn Đại hoàng tử cưỡi ngựa, cô độc đứng ở trên núi cao một mình một người, nhìn thời điểm mặt trời lặn, đau lòng đến cơ hồ đến mức quên cả hô hấp, trong lòng mỗi người nghĩ, chính là Đại hoàng tử hãy nhanh chóng tỉnh lại, giết chết hai tra nam tiện nữ Trường An cùng Nhị hoàng tử kia. Mà đúng lúc này, một tiếng tiêu linh hoạt kỳ ảo dễ nghe từ trong sơn cốc truyền đến, Đại hoàng tử đi theo tiếng âm thanh, hắc y nữ tử tùy ý ngồi dựa trên nhánh cây nhưng lại hết sức chuyên chú thổi tiêu. Đại hoàng tử nghiêm túc nghe, nguyên bản thần sắc có chút ảm đạm, cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Từ lần đó thổi tiêu, hắc y nữ tử lại xuất hiện ở bên người Đại hoàng tử vài lần, mỗi lần đều đem Đại hoàng tử bị thích khách vây quanh cứu ra từ trong nan nguy hiểm cùng. Nhưng nàng trước nay không có ở trước mặt Đại hoàng tử nói qua một câu, cũng không có ở trước mặt Đại hoàng tử vạch trần hắc sa (miếng lụa đen che mặt, ý là lộ ra khuôn mặt thật). Mỗi lần đều là đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Đại hoàng tử, nhanh chóng cứu hắn từ nguy hiểm trùng trùng rồi nhanh chóng rời đi. Điều này cũng không ảnh hưởng lớn tới hảo cảm của hắn đối nàng, Đại hoàng tử thậm chí còn lấy tên cho nàng: Sơ Nguyệt. Thời gian chậm rãi trôi đi, trong hoàng cung, cuối cùng chỉ còn lại có Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, hai người thế lực ngang nhau. Đại hoàng tử cũng sẽ không bởi vì duyên cớ Trường An mà đối Nhị hoàng tử thủ hạ lưu tình, không bao giờ vào thời điểm mỗi lần cùng Trường An gặp thoáng qua, lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn. Rốt cuộc, Nhị hoàng tử nhịn không được động thủ. Đó là một lần săn thú, Hoàng Thượng mang theo Đại hoàng tử hộ giá, lưu lại văn võ bá quan cùng Nhị hoàng tử ở triều. Nhị hoàng tử rốt cuộc nhịn không được, điều binh khiển tướng, không chỉ có muốn tru sát Đại hoàng tử, cũng muốn trực tiếp soán vị, chính mình lên ngôi hoàng đế. Nhị hoàng tử ở trong lòng mưu tính thật lâu, chỉ là lại không có nghĩ đến, nguyên bản kế hoạch mà mình cho rằng lại hoàn hảo nhất không chút sơ hở, lại xuất hiện bại lộ. Trước mấy hôm Nhị hoàng tử chuẩn bị động thủ, Đại hoàng tử đột nhiên nhận được một phong thư kì lạ, bên trong nói Nhị hoàng tử sắp ra tay chuẩn bị soán vị. Đại hoàng tử trong lòng tuy rằng sẽ không dễ dàng tin tưởng tin tức lai lịch không rõ như vậy, nhưng cũng đem việc này đặt ở trong lòng, phái người âm thầm chú ý động tác gần đây của Nhị hoàng tử. ===================== bộ truyện này tại hạ chỉ dịch 70 – 80% thôi nha!