Editor: Long Thanh984601 ************************** Phó Diệc Sinh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, trong đầu như có cái gì lóe qua rồi biến mất, hắn lại không thể cảm nhận rõ ràng đó là gì. Hạ Diệc Sơ không có hành động gì, càng làm trong lòng Phó Diệc Sinh cảm giác nguy cơ. Đối với Vương Yên Nhiên, hắn không có cảm tình, khi ấy tiếp cận nàng ta cũng là do coi trọng binh quyền của Vương Dũng mà thôi. Vương Dũng tuy rằng là quan văn, nhưng lại ngầm nuôi dưỡng không ít binh mã và buôn lậu vũ khí. Làm quen có mục đích, làm sao Phó Diệc Sinh có thể thật sự yêu Vương Yên Nhiên. Nếu không phải cố kỵ Vương Dũng bên cạnh, đừng nói chờ ám vệ của Hạ Diệc Sơ động thủ, chính Phó Diệc Sinh sẽ găm cho Vương Yên Nhiên một mũi tên. Đáng tiếc, nếu hắn có can đảm làm thế, thì hiện tại khi Cù Quốc lâm vào thế bại trận, hắn cũng có thể ngầm sử dụng binh quyền nhiều hơn. Nhưng bây giờ khi bức vua thoái vị chín vạn nhân mã cũng chỉ có không đến hai vạn là của hắn, còn lại bảy vạn tất nhiên là của Vương Dũng. Phó Diệc Sinh thật ra không dám làm trò, trước mặt Vương Dũng bắn chết con gái hắn. Giờ phút này, cho dù Hạ Diệc Sơ nhìn hắn không vừa mắt thì Phó Diệc Sinh cũng không tự tin lắm có thể lung lay Hạ Diệc Sơ bằng tình cảm. Chẳng qua Phó Diệc Sinh không lo lắng cho Vương Yên Nhiên bị treo ở giữa không trung, nhưng Vương Dũng thì vẫn lo cho con gái của hắn. Hơn nữa, trong lòng Vương Dũng đâu chỉ là lo lắng không, mà còn là gấp đến độ không nhịn được nữa. Nếu hôm nay Vương Yên Nhiên chết ở chỗ này, dù hắn bức vua thoái vị thành công cũng không có cái gì dùng để kiềm chế Phó Diệc Sinh. Vương Dũng ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn Hạ Diệc Sơ, hứa hẹn: "Nhật An công chúa, ngươi đã biết thân phận thật sự của mình, hiện giờ Quân Ngôn Dục cũng mất tích không rõ sống chết, thậm chí hắn còn hại ngươi nước mất nhà tan. Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn giúp kẻ địch bảo vệ nơi này?" "Vương Dũng ta ngày hôm nay, trước vô số tướng sĩ có mặt ở đây hứa hẹn, chỉ cần ngươi đem con gái ta thả xuống bình an, từ nay về sau ngươi chính là ân nhân của Vương gia chúng ta. Chờ sau khi Tân Hoàng đăng cơ, ngươi vẫn tiếp tục giữ danh hiệu Nhật An công chúa, như vậy không phải tốt cả hai bên sao?" Vương Dũng nói thành tâm, chính là ai cũng không nhìn thấy dưới áo, tay hắn nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh, đáy mắt cũng lóe qua tia âm độc rồi biến mất. Hạ Diệc Sơ nếu tin tưởng lời nói của hắn chính là có quỷ. Dùng thế lực của mình để bắt ép đối phương, mà đối phương lại chỉ là một nàng công chúa chưa trải sự đời, liền có thể nhìn ra đối phương khẳng định mang thù tiểu nhân. Mặc kệ là Phó Diệc Sinh hay Vương Dũng, âm thanh hai người nói chuyện đều không tính là bé, không chỉ Hạ Diệc Sơ mà thị vệ đều nghe được rõ ràng. Thị vệ trong lòng khiếp sợ, ngay cả Trương đại nhân và những đại quan đứng sau lưng giờ phút này cảm xúc hỗn loạn. Bọn họ không nghĩ tới, Phó Diệc Sinh là hoàng từ địch quốc, ngay cả Nhật An công chúa - người được coi là tâm phúc của hoàng thượng cũng là người của kẻ địch, hơn nữa cũng là thành viên của hoàng thất, Đại Lan lẫn lộn huyết thống như thế từ bao giờ? Thời điểm này, người có thần sắc tự nhiên nhất chỉ sợ chỉ có người của Hộ Long vệ, trước sau như một lạnh mặt bảo vệ Hạ Diệc Sơ bốn phía, ngay cả Hạ Diệc Sơ cũng không bết bọn họ bảo vệ mình là vì mệnh lệnh hay vì trước khi đi Quân Ngôn Dục đã nhờ cậy bọn họ. "Nhật An công chúa." Đứng sau lưng Hạ Diệc Sơ - Trương đại nhân muốn nói lại thôi. Hạ Diệc Sơ đối Trương đại nhân thật ra rất có hảo cảm, không chỉ bởi vì hắn là Hữu thừa tướng, mà còn vì thời điểm Phó Diệc Sinh bức vua thoái vị, chính Trương đại nhân và người của thế lực Trương gia đi trước. Giờ phút này, nhìn thấy thần sắc muốn nói lại thôi của đối phương, Hạ Diệc Sơ trấn an nở nụ cười: "Đừng sợ, Quân Nhật An ta mang dòng máu Cù Quốc là bởi vì ta không có lựa chọn, nhưng từ nhỏ ta đã là người của Đại Lan, chết vẫn là quỷ của Đại Lan, Quân Nhật An ta sẽ chiến đấu đến cùng với các ngươi." Thanh âm của Hạ Diệc Sơ không tính là nhỏ, lại cho Phó Diệc Sinh cùng Vương Dũng thấy rõ lập trường. Hạ Diệc Sơ nói, làm những thị vệ Đại Lan cảm động đồng thời trong lòng có chút hổ thẹn, cuối cùng đều biến thành nhiệt huyết chiến đấu. Thân là thống lĩnh cấm vệ quân Mông Nghị tỏ vẻ, hắn còn có thể tái chiến ba ngày ba đêm! Hạ Diệc Sơ nói một câu, nháy mắt khiến cho những người lính một lần nữa tiêu trừ mệt mỏi, tiếp thêm sức mạnh. Phó Diệc Sinh và Vương Dũng lại vì những lời nói của nàng mà sắc mặt âm trầm. Phó Diệc Sinh sắc mặt trầm xuống, nói với Vương Dũng: "Không tốt, chỉ sợ nàng đang kéo dài thời gian để chờ đợi cái gì." Không chờ vương Dũng trả lời, Phó Diệc Sinh đã chắc chắn với phỏng đoán của mình. Từ đầu đến cuối, Hạ Diệc Sơ muốn kéo dài thời gian, không có ý tưởng hợp tác cũng hắn, bằng không sẽ không báo tin mật cho Trương đại nhân. Này không phải kéo dài thời gian thì là cái gì. Nghĩ đến hiện giờ Quân Ngôn Dục bị rơi xuống còn không rõ sống chết, trong lòng Phó Diệc Sinh nhảy vọt, cảm giác nguy cơ càng thêm nhiều. Vương Dũng nghe Phó Diệc Sinh nói, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, thần sắc do dự mang theo một tia thống khổ. Chính là Phó Diệc Sinh không quản được nhiều như vậy, hắn duỗi tay, thị vệ đưa đến cung tiễn. Phó Diệc Sinh cài tên, kéo cung, mục tiêu nhắm ngay Hạ Diệc Sơ, nhưng ở ngay lúc thả tên lại đổi hướng, mũi tên trực tiếp nhắm ngay người đang bị ám vệ treo trên tường thành - Vương Yên Nhiên. "Canh giữ cửa thành." "Quân đâu, đi vào cho ta. Tiến vào lập được chiến công sẽ có thường!" Thâm âm của Hạ Diệc Sơ cùng Phó Diệc Sinh không hẹn mà cùng vang lên, nội dung khác nhau như trời với đất. Những thị vệ nghe Phó Diệc Sinh nói, sôi nổi giơ vũ khí trong tay lên, tiến hành một hồi chém giết mới. Kỳ thật Phó Diệc Sinh không nói, chính họ cũng đã rõ ràng số mệnh của mình. Bức vua thoái vị thành công, đó chính là vinh hoa phú quý. Nếu thất bại, chỉ có một con đường chết. Vòng chém giết mới lại bắt đầu mà Vương Yên Nhiên cũng vì ám vệ kia nhanh chóng đem trở về, không bị mũi tên đó bắn trúng. "Các ngươi không cần phải chú ý tới ta, toàn lực đối kháng quân địch!" Hạ Diệc Sơ nói với những người đang bảo hộ nàng. Đồng thời dư quang nhanh chóng nhìn Vương Yên Nhiên bị ném trên mặt đất, thầm nghĩ nàng vẫn không nên trơ mắt nhìn một quân cờ bị phế. ================================