Editor: Mi Mặt Mèo ******************* Trưa hôm sau, Hạ Diệc Sơ mang theo Hồng Mai đến thiên lao gặp Phó Diệc Sinh. Nàng đứng trước phòng giam, mang theo hộp đồ ăn, nhưng bên trong không có thức ăn, mà có hai chén sứ và hai thanh chủy thủ. Hạ Diệc Sơ cầm một thanh chủy thủ cắt qua ngón tay mình, một giọt máu rơi vào trong chén. "Lại đây!" Hạ Diệc Sơ lãnh đạm nói. Phó Diệc Sinh khẽ cười, đi tới, cầm một thanh chủy thủ khác, cắt một đường nhỏ trên ngón tay, nhỏ vào chén một giọt máu, hai giọt máu hợp thành một đoàn. "Ha ha ha, Nhật An xem, vi huynh nói đúng chưa?" Phó Diệc Sinh cao hứng cười to. "Cho dù ngươi nói là sự thật, ta hiện tại vẫn là công chúa Đại Lan. Mà ngươi, chỉ là một tội nhân." "Nếu ngươi thật sự không sợ, vậy hôm nay tới đây chứng minh chân tướng làm gì? Nếu ta chết ở đây, thân phận của ngươi sẽ có người vạch trần. Nhật An, ngươi có tin hay không?" Hạ Diệc Sơ thần sắc tái nhợt, dung mạo kiều diễm không che lấp được vẻ tiều tụy. Hạ Diệc Sơ nhìn đôi mắt đầy tự tin của Phó Diệc Sinh chợt hiểu ra vì sao gặp nhau hôm qua hắn không nói về chuyện nghiệm thân với mình, mà phải để thái giám đưa tin. Cho dù hắn chết, thủ hạ hắn vẫn còn. "Điều kiện của ngươi là gì?" "Làm cho Quân Ngôn Dục thả ta ra ngoài, phục nguyên chức vụ." "Ngươi nghĩ gì vậy, ta vô quyền vô thế, làm sao thả ngươi ra! Hơn nữa, không phải ngươi có thế lực sao, ngươi có thể để người truyền tin cho ta, hẳn có thể có người cứu ngươi!" "Ngươi cho rằng nhà lao này muốn ra là ra? Ta mặc kệ ngươi có muốn làm sáng tỏ thân phận hay không. Phục nguyên chức cho ta, ca ca tin tưởng muội. Bằng không, ba ngày sau, ngươi có thể thu xếp đồ đạc, ta ở cách vách chờ." Hạ Diệc Sơ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới xoay người đi ra ngoài. Phó Diệc Sinh nắm chắc thắng lợi, cho rằng Hạ Diệc Sơ đương nhiên sẽ thành công bởi lý do duy nhất là Quân Ngôn Dục sủng ái nàng. Hạ Diệc Sơ ra khỏi nhà lao, trực tiếp đến Ngự thư phòng. Quân Ngôn Dục đang ở bên trong bàn luận việc xử lý Phó Diệc Sinh với các đại thần. "Hoàng thượng, theo ý vi thần, tử hình..." "Không thể!" Hạ Diệc Sơ chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Ngự thư phòng trở nên im lặng, mấy vị đại thần hành lễ với Hạ Diệc Sơ. Nàng không nhìn bọn họ mà quỳ gối trên mặt đất, dập đầu hành đại lễ: "Phó Diệc Sinh nhất định là bị oan, cầu hoàng huynh làm rõ việc này." "Công chúa cẩn thận!" Một vị đại thần lên tiếng, nếu không phải cố kỵ thân phận nàng, chắn hẳn đã đem xấp tư liệu ném vào mặt Hạ Diệc Sơ. Quân Ngôn Dục ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Diệc Sơ. "Tiểu Phúc Tử, đem công chúa về" "Không, hoàng huynh, muội sẽ quỳ ở bên ngoài cho đến khi huynh đáp ứng mới đứng lên." Hạ Diệc Sơ đi ra ngoài, quỳ trước cửa Ngự thư phòng. Quân Ngôn Dục phê tấu chương xong, ngẩng lên mới phát hiện bóng đêm đã buông xuống. "Công chúa còn ở bên ngoài?" Quân Ngôn Dục hỏi thái giám đang khêu đèn. "Bẩm Hoàng thượng, Nhật An công chúa đã quỳ ở bên ngoài cả buổi chiều, nước cũng chưa uống." Quân Ngôn Dục buông bút lông, đứng dậy ra ngoài. Hạ Diệc Sơ quỳ gối trên sàn nhà, hai chân đau nhức không còn cảm giác, cả buổi không ăn uống, trong tròng mắt nàng đột nhiên xuất hiện vạt áo màu vàng kim, nàng mới ngẩng lên để lộ khuôn mặt nhỏ tiều tụy tái nhợt. ================================