Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Phó Diệc Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng đắc ý. Khoảng thời gian được trọng dụng vừa qua, Phó Diệc Sinh đã đem người của mình sắp xếp vào hoàng cung. "Ngươi biết vì sao ta phải vào đây không?" Phó Diệc Sinh bình đạm nói, ôn nhu vuốt tóc Hạ Diệc Sơ. Giữa hai người, ngăn cách một cánh cửa nhà lao. "Bọn họ nói ngươi là nhị hoàng tử của Cù Quốc, tới nằm vùng ở Đại Lan." "Ngươi tin không?" "Ta không biết." Hạ Diệc Sơ mờ mịt lắc đầu. "Mặc kệ có phải hay không, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi." "Ở bên cạnh ta? Lấy thân phận gì ở bên cạnh ta?" Phó Diệc Sinh cười thành tiếng, chọc trúng đáy lòng Hạ Diệc Sơ. "Hay là ngươi vẫn muốn trở thành Phó phu nhân?" "Ngươi... ngươi..." Ngươi nguyện ý sao? Nàng cúi đầu, bắt lấy làn váy mình, mặt đỏ bừng, thở dốc. Phó Diệc Sinh khinh miệt ra mặt, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có biết hay không, không chỉ mình ta là hoàng tử Cù Quốc, ngay cả thân phận của ngươi, cũng không phải là em gái cùng mẹ của Quân Ngôn Dục." Ầm! Lời nói như sét đánh, nháy mắt làm Hạ Diệc Sơ ngây ngốc tại chỗ, đại não trống rỗng. Một lúc sau, Hạ Diệc Sơ nhìn Phó Diệc Sinh, giọng nói vỡ ra như gốm sứ va vào nhau: "Ngươi nói cái gì?" "Ta nói, không chỉ mình ta, mà ngươi cũng là người Cù Quốc." Phó Diệc Sinh tàn nhẫn cười cười. Vì lẽ gì cùng một mẹ sinh ra, con trai lại được dạy dỗ cẩn thận, con gái lại bị vùi lấp ở Đại Lan tự sinh tự diệt. - --------------------------------------- Hạ Diệc Sơ vẻ mặt vui mừng đi vào thiên lao, lại chịu đả kích đi ra ngoài. Lúc đến, bước chân dồn dập vì muốn nhanh thấy người. Lúc đi, bước chân dồn dập tựa như có quỷ đi theo. Hạ Diệc Sơ băng băng đi về tẩm cung của mình, ngang qua Ngự Hoa Viên bị một tiểu thái giám tông vào, té ngã trên mặt đất. "Công chúa!"Hồng Mai kinh hô một tiếng, nâng Hạ Diệc Sơ lên, quát lớn với tên tiểu thái giám: "Ngươi ở cung nào? Cũng dám đụng vào Nhật An công chúa!" "Nô tài ở Phúc Hi cung, nô tài đáng chết, xin công chúa tha mạng,..." "Ngươi đi đi." Hạ Diệc Sơ thấy hắn dập đầu xin tha, tâm phiền ý loạn càng thêm bực bội. "Vâng, tạ công chúa." Tiểu thái giám vội vã chạy đi. Hạ Diệc Sơ về tới tẩm cung, vào phòng ngủ, mới lấy tờ giấy giấu trong tay áo ra. Tờ giấy này, là tiểu thái giám vừa nãy nhân cơ hội đưa cho nàng. "Hoàng muội, nếu không tin tưởng vi huynh, không bằng, tìm cách lấy một giọt máu của Quân Ngôn Dục thử xem?" Nét chữ này, giấy này, nàng quá quen thuộc. Chữ như người, liếc mắt thấy thuần lương vô hại, bên trong lại hủ bại, làm nàng thất vọng vô cùng. Phó Diệc Sinh vừa rồi gặp mặt ở thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, mới thế đã phái người truyền thư tới. Quả nhiên, thế lực của hắn ở Hoàng cung Đại Lan không thể xem thường. Hạ Diệc Sơ hủy tờ giấy đi, trong lòng gợn sóng thật lâu không bình tĩnh lại được. ==============================