Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Mặc Tẫn Ly cùng Tô Mạc hai người bước vào đấu trường. Tô Mạc là thủ lĩnh căn cứ này, lại tự nhiên đi vào đấu trường với một thanh niên. Điều này tức khác thu hút nhiều người tò mò vào theo. Hai người chọn một phòng hệ lôi. Màn ngăn cách chia phòng đấu làm hai không gian, tránh cho người thi đấu bên trong và người xem bên ngoài ảnh hưởng lẫn nhau. Hạ Diệc Sơ chọn một chỗ ngồi xuống, bên cạnh mọi người ríu rít, kích động. Đến khi hai người bắt đầu ra tay thì âm thanh ồn ào lúc trước liền trở nên an tĩnh. Mọi người hướng mắt vào bên trong. Tô Mạc mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, dành nhiều thời gian để tu luyện dị năng, Mặc Tẫn Ly lại có khả năng cắn nuốt dị năng của người khác để biến thành của mình. Bất quá, lần vừa rồi ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, hắn chỉ thể hiện dị năng hệ lôi mà thôi. Hai người động thủ, tia sét màu tím từ trời rơi xuống, hai người ở giữa những tia sét màu tím mà đánh nhau. Bên ngoài tuy không nghe được âm thanh, nhưng nhìn rậm rạp lôi điện kia cũng khiến mọi người bội phục. Cả hai đều mặc trang phục an toàn nên sẽ không bị ảnh hưởng gì bởi lôi điện. Tô Mạc từ nhỏ đã tập Tae Kwon Do rất xuất sắc nên từ trước đến giờ gần như rất hiếm có đối thủ ngang tầm. Chỉ là lại không nghĩ đến cô em gái này lại mang về một tên em rể không hề đơn giản. Hai người phối hợp diễn thập phần xuất sắc, người bên ngoài ngày càng nhiều, thậm chí còn mở đặt cược xem ai sẽ thắng. Tiếng reo hò cổ vũ từ phía khán giả vang lên, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy được ánh sáng cảm xúc mang tên hy vọng trên khuôn mặt của họ. - --------------------------------------- Nửa tiếng sau, Tô Mạc và Mặc Tẫn Ly cũng bước ra, hai người bỏ đi áo phòng hộ. "Ai thắng, ai thắng?" "Là thủ lĩnh thắng sao? Hay là tên nhóc kia?" "Thủ lĩnh lợi hại như thế làm sao thua được. Khẳng định tên nhóc kia thua!" "Đừng coi thường nha, kết quả còn chưa có mà." "Tên nhóc con không có mắt sao dám đấu với thủ lĩnh!" - --------------------------------------- Trên màn hình lớn, số liệu không ngừng nhảy nhót. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chờ trị số ổn định lại. Trong đám người, có người kêu to vui mừng, có người rầu rĩ. Hạ Diệc Sơ cong môi cười cười, cả ba ra khỏi đấu trường. Vừa ra khỏi đấu trường, Tô Mạc đã bị thủ hạ gọi đi. Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly hai người lại không có việc gì làm nên tùy tiện đi dạo. Đường phố không phồn hoa náo nhiệt như trướcnhưng hàng quán hai bên đường vẫn có khách ra vào. Người trên đường vội vàng, khuôn mặt vô cảm, thậm chí suy sụp mệt mỏi. Hạ Diệc Sơ kéo Mặc Tẫn Ly đi tới sảnh nhiệm vụ, đại khái là nơi phát trao đổi mọi giao dịch từ sau mạt thế đến. Tới nơi này, cố chủ có thể phát các nhiệm vụ mà mình có nhu cầu, thù lao cũng khác nhau tùy nhiệm vụ: thu thập vật tư, tìm người, thanh trừ xác sống... nhiệm vụ càng khó, thù lao càng nhiều. Hạ Diệc Sơ muốn thực lực của chính mình lớn mạnh trước khi gặp lại bọn An Tri Hạ nên quyết định nhận một số nhiệm vụ giết xác sống. Hạ Diệc Sơ tùy tiện đăng ký một phân đội nhỏ, thuận lợi tiếp được một ít nhiệm vụ. Hạ Diệc Sơ đi làm nhiệm vụ, Mặc Tẫn Ly cũng đi cùng. Thông thường làm nhiệm vụ, mười mấy người sẽ đi thành một đội để đảm bảo an toàn. Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly đều không thích có người khác quấy rầy. Hai người tư tưởng hoàn toàn nhất trí, lái xe ra khỏi thành. ================================