Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Trong mơ, mưa gió lất phất, khí trời âm u, hình như là một mảnh mộ địa. Một người mặc đồ đen từ xe hơi đi ra, một tay che dù đen, một tay ôm bó hoa bách hợp, chậm rãi đi theo đường mòn lên núi. Hạ Diệc Sơ phát hiện, hình dạng hiện giờ của mình có chút quái dị. Cô không phải người, cũng không phải sinh vật gì khác, hình như là cô đang nhìn từ góc nhìn của Thượng đế, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên người đàn ông kia. Hạ Diệc Sơ không nhìn rõ được dung mạo hắn, nhưng nhìn từ quần áo phẳng không một nếp nhăn, có thể thấy được đây là người cẩn thận. Hắn tới trước một ngôi mộ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hoa lên. Hạ Diệc Sơ bỗng nhiên cảm giác được một sự bi ai thống khổ chậm rãi dâng lên. Cô cảm giác được thân thể mình khôi phục tự do, không chịu trói buộc. Cô uyển chuyển nhẹ nhàng như cơn gió từ tầng mây đi tới, hướng về phía ngôi mộ kia. Tới gần, cô phát hiện ra ảnh trên mộ là của một đứa bé đang cười, chính là hình dáng khi còn nhỏ của cô. Đây chính là mộ phần của cô. Người đàn ông vươn tay, vuốt ve bia mộ, động tác ôn nhu không nói nên lời. Hạ Diệc Sơ nhìn ông ta nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc dù màu đen che tới cằm người đàn ông. Một lúc sau, ông ta rời khỏi. Ông ấy không nói một lời lại cho Hạ Diệc Sơ cảm giác quen thuộc. Ông ta rời đi, để lại trong lòng Hạ Diệc Sơ một mạt lạnh lẽo, khó chịu. Cô liền đi theo sau ông ta, muốn nhìn rõ mặt người này. Mãi đến khi xuống chân núi, ông ta cất dù, ngồi vào xe, Hạ Diệc Sơ rốt cuộc mới có thể thấy rõ tướng mạo ông ta. Đó là một người đàn ông dung mạo lạnh lùng, gầy ốm, cô vừa nhìn liền nhận ra. Người đàn ông ngồi trong xe, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Diệc Sơ, thần sắc lãnh đạm. Xe hơi màu đen khởi động, chậm rãi lăn bánh. - ------------------------------------------ Cảnh trong mơ thật quá sức khác thường, Hạ Diệc Sơ còn tưởng mình bị ảo giác. Cố Dư Sinh tiến vào thấy Hạ Diệc Sơ ngủ mà nhíu mày, tiền đến sờ sờ trán cô, leo lên giường, chầm chậm ôm cô vào lòng. Nghe được mùi hương quen thuộc, Hạ Diệc Sơ cảm thấy an tâm hơn, từ từ buông lỏng, hô hấp đều trở lại. Cho đến khi tỉnh lại, Cố Dư Sinh vẫn còn ôm cô trong ngực. "Tỉnh?" Cố Dư Sinh hỏi. "Uhm." Hạ Diệc Sơ khẽ lên tiếng, dựa sát vào ngực Cố Dư Sinh. "Không thoải mái sao?" "Không có gì. Có một số việc không thể hiểu được, em cũng không biết nói thế nào." Cố Dư Sinh cúi đầu hôn trán Hạ Diệc Sơ, nói sang chuyện khác: "Dậy thôi, tối này chúng ta ra ngoài ăn một bữa." Hạ Diệc Sơ gật đầu, hai người một trước một sau xuống giường. Chờ hai người dọn dẹp phòng ốc xong, ra đến phòng khách, đã thấy Hạ Lạc ngồi trên sô pha, tay cầm di động, mi nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng bi thương "Chị." Hạ Lạc nhìn Hạ Diệc Sơ, muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. "Mẹ em vừa gọi, bảo em phải trở về ngay. Anh Trạm bị tai nạn máy bay ở giữa Thái Bình Dương." Lời Hạ Lạc nói như quả bom nổ tung trong đầu Hạ Diệc Sơ, thân thể cô run rẩy, đầu óc trống rỗng. Giữa phòng khách, ba người đều không nói gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. ===============================