Editor: Mi Mặt Mèo ****************** "Anh mang em đi đâu đây?" Hạ Diệc Sơ lên trên lầu rồi mới kịp phản ứng lại. Cố Dư Sinh không trả lời, kéo cô vào phòng mình, đóng cửa lại. "Dư Sinh, hỏi sao anh không nói." Hạ Diệc Sơ chọc chọc vào người Cố Dư Sinh, trong lòng dự cảm không lành, "Cha mẹ anh còn ở dưới lầu, chúng ta bỏ đi như vậy không hay đâu. Cũng trễ rồi, em về đây." Cố Dư Sinh khóa trái cửa phòng, kéo Hạ Diệc Sơ vào lòng, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ lải nhải. "Uhm!" Hạ Diệc Sơ kêu rên một tiếng, duỗi tay đẩy Cố Dư Sinh ra. Dường như hắn đã đoán trước được cô sẽ làm như thế liền bắt lấy tay cô ép vào bên hông, động tác cưỡng bách Hạ Diệc Sơ lùi lại, trực tiếp áp cô vào vách tường. Hắn một tay đè tay Hạ Diệc Sơ ở bên hông, một tay vòng qua sau đầu cô, không cho cô nhúc nhích, chuyên tâm hôn cô. Bị Cố Dư Sinh áp chế, cô không ngừng lắc đầu cự tuyệt. Nhưng mà không hiểu sao cứ mỗi lần như vậy, nội lực trong người sẽ biến mất mà Hệ thống 233 cũng không thấy đâu mặc cho cô kêu gào gọi nó trong đầu. Đúng là gương điển hình đồng đội heo! Thứ hệ thống rác rưởi! Cố Dư Sinh nhận thấy cô phân tâm, trong lòng bất mãn, dùng sức cắn Hạ Diệc Sơ một chút. Đây thật ra là lần đầu hắn hôn môi nên không có kinh nghiệm gì cả, chỉ biết gặm nhè nhẹ, y như cún con. Bị cắn một cái, Hạ Diệc Sơ thấy môi đau xót, nhíu nhíu mày, một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt giữa răng môi hai người. Mùi máu làm tâm tình không bình tĩnh của Cố Dư Sinh càng thêm sôi trào, "Nhật An, Nhật An..." Hắn khẽ liếm cánh môi bị cắn của Hạ Diệc Sơ, nhẹ giọng gọi tên cô, đầy ôn nhu. Hạ Diệc Sơ bất giác ngừng giãy giụa. Cố Dư Sinh liếm sạch vết thương trên miệng cô, hôn hôn khuôn mặt cô, ôm cô lên kiểu công chúa, hướng về phía giường lớn. Cố Dư Sinh đặt cô lên giường, nằm đè lên. "Dư Sinh, đừng náo. Cha mẹ anh còn ở dưới, chúng ta nên xuống thôi." "Anh náo khi nào? Anh rất cao hứng." Cố Dư Sinh có chút bất mãn, ôm Hạ Diệc Sơ vào ngực, con ngươi lóe sáng, khóe môi hơi cong. Hắn chỉ là nghe Hạ Diệc Sơ nói cũng thích mình nên trong lòng quá kích động, muốn xác định người trước mặt thật sự thuộc về hắn. "Cao hứng cũng không thể tùy tiện như vậy. Đây là hành vi biểu hiện cao hứng của a sao?" Hạ Diệc Sơ kéo bàn tay không thành thật của ai kia đang vói vào trong quần áo của cô ra. Không nghĩ đến Hạ Diệc Sơ không có chút nào thẹn thùng, mà vẻ mặt lại bình đạm kéo tay mình ra như thế, Cố Dư Sinh bất mãn hừ một tiếng, cúi đầu liếm môi cô. Không khí khẩn trương giữa hai người sớm đã biến mất, Hạ Diệc Sơ duỗi tay sờ đầu Cố Dư Sinh, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, hôm nay em lừa anh." Dung mạo tuấn lãng của Cố Dư Sinh căng chặt, ánh mắt trầm xuống. "Này, anh có sao không?" "Không sao." Cố Dư Sinh tách thân mình ra khỏi người Hạ Diệc Sơ một chút, hạ thể căng cứng khó chịu nhưng vẫn luyến tiếc buông cô ra. Hạ Diệc Sơ xuống giường liền bị Cố Dư Sinh kéo lại lôi lên giường, hắn bắt lấy tay cô kéo xuống dưới thân mình. "Anh, anh..." Thứ kia tỉnh thức phân lượng không nhẹ, lại còn nhảy dựng lên, Hạ Diệc Sơ nhìn Cố Dư Sinh, không thể tin được mình đã chạm vào. Hạ Diệc Sơ rút tay ra, lại bị Cố Dư Sinh gắt gao bắt lấy. "Ngoan, đừng nhúc nhích." Cố Dư Sinh bất chấp tất cả, không che giấu nữa, vẻ mặt đáng thương, ủy khuất nói: "Tất cả đều tại em, tự nhiên nói ra làm người ta động tình, nó không nhịn được muốn đánh nhau." ========================== Hai anh chị mặn quá hahaa.