Editor: Mi Mặt Mèo **************** "Hắn có phải là anh họ tôi hay không liên quan gì đến cô?" Hạ Diệc Sơ nhướng mày ánh mắt có chút châm chọc: "Rốt cuộc hắn nói với cô cái gì để cô tới nói chuyện giúp hắn như thế? Nói thế nào chúng ta cũng là bạn học cùng bàn nửa học kỳ, vậy mà cô lại có thái độ như thế này với tôi, cô kết luận về nhân phẩm của người khác mà không hề nghiệm chứng sự việc thật giả ra sao?" Hạ Diệc Sơ thấy được Tô Âm đúng là còn muốn đi học ở đây, nghĩ cô ta là bạn học nên mới kêu cô ấy đến sườn núi Tiểu Sơn này một chuyến, bằng không, Hạ Diệc Sơ cũng không có tâm tư đi khuyên bảo cô ta. "Anh Phi Vũ sẽ không gạt tôi." Tô Âm lắc lắc đầu, đối với Hạ Diệc Sơ vẻ mặt căm thù: "Về sự tình nhà các người, anh Phi Vũ đều đã nói với tôi. Hơn nữa chính cô vừa mới thừa nhận, nên tôi cũng không cần chứng thực cái gì, huống hồ tôi cũng có mắt, thật giả cũng tự biết phân biệt." "Phân biệt? Cô phân biệt cái gì?" Hạ Diệc Sơ buồn cười đáp lại: "Chỉ bằng lời nói một bên của Phi Vũ? Hắn có nói với cô rằng trước kia hắn không lo học hành, bỏ đi làm thuê, cuối cùng vào bệnh viện. Vì ứng tiền thuốc men cho hắn mà cha hắn nợ nần ngập đầu, bất đắc dĩ phải đi đào mỏ than kiếm tiền, cuối cùng bị ung thư. Hắn là đứa con trai duy nhất lại tránh mặt ở ngoài cũng không chịu trở về gặp mặt cha ruột lần cuối. Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi phải nhận một kẻ không lương tâm như thế làm anh họ?" Hạ Diệc Sơ nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng chán ghét Tô Âm thiên chân mà ngu muội: "Những chuyện đó, cô đều biết sao?" "Cô gạt người! Anh Phi Vũ như thế nào lại làm loại chuyện này!" Tô Âm sụ mặt xuống, một chút cũng không tin nam nhân ôn hòa trước mặt cô sẽ làm chuyện như vậy. Hơn nữa, ngày thường khi Tô Phi Vũ nhắc đến Hạ Diệc Sơ, vẻ mặt đều uể oải lại lo lắng. Ngay cả hôm nay, mua bữa sáng cho cô cũng không quên mua hai phần, chính vì sợ Hạ Diệc Sơ không ăn cơm sáng. Người tính tốt lại cẩn thận như thế, lẽ nào lại là một kẻ bạch nhãn lang không lương tâm. Tô Âm trong lòng một chút đều không tin. Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, dù sao những gì nên nhắc nhở Hạ Diệc Sơ đều đã nhắc nhở. Hạ Diệc Sơ càng không phải thánh mẫu, ngược lại, tính cách cô kỳ thật đạm bạc đến đáng sợ. Hạ Diệc Sơ thấy Tô Âm không tin còn cho rằng Hạ Diệc Sơ bôi đen Tô Phi Vũ, châm ngòi quan hệ giữa hai người bọn họ, trong lòng gợn sóng, trực tiếp xoay người rời đi. Mà Tô Âm nhìn Hạ Diệc Sơ càng lúc càng đi xa, cắn cắn môi, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tô Phi Vũ. "Xảy ra chuyện gì bảo bối? Em không phải đang đi học sao?" Một lúc lâu sau Tô Phi Vũ mới nhận điện thoại. Bất quá, âm thanh ôn nhu triền miên làm trong lòng Tô Âm nguyên bản có chút nóng nảy tức khắc liền yên lặng xuống dưới. "Uhm, em vừa mới cùng Tô Ninh Dao nói chuyện." Tô Âm nhẹ nhàng lên tiếng. "Ai nha, anh còn tưởng rằng chuyện gì, không phải chỉ là nói chuyện thôi sao, bối nhi còn cố ý gọi điện báo với anh, yên tâm, anh sẽ không ghen, như thế nào cô ấy cũng là con gái, hơn nữa còn là em họ anh." Bên kia, thái độ hào phóng của Tô Phi Vũ tức khắc khiến cho Tô Âm nhíu mày. Cô cơ bản muốn hỏi Tô Phi Vũ một chút chuyện Hạ Diệc Sơ nói cha hắn chết, hắn không trở về có phải thật hay không. Nghe được giọng Tô Phi Vũ, Tô Âm lại không mở miệng hỏi. Hiện giờ, người đang nghe điện thoại này cũng là người thân mật nhất với cô, cũng muốn ở cùng nhau cả đời, làm sao một bạn học như Hạ Diệc Sơ sánh bằng được. Tô Âm nghĩ trong lòng như vậy, liền cùng Tô Phi Vũ nói chuyện khác. Hai người ve vãn đánh yêu, tình chàng ý thiếp, ân ái kéo dài. - --------------------------------- Sau lần nói chuyện ở sườn núi Tiểu Sơn, Hạ Diệc Sơ và Tô Âm đừng nói là bạn học, ngay cả ngồi cùng bàn đều không ngồi được. Hạ Diệc Sơ cầm sách vở, đổi đến vị trí cạnh cửa sổ, ngồi đơn độc một mình. Mà Tô Âm cũng đổi chỗ, ngồi thành nhóm với các cô gái khác, mỗi ngày đều cùng nhau nói nói cười cười, không bao giờ ngậm ý cười đi đến chào hỏi Hạ Diệc Sơ như trước. Một ít bạn học trong lớp cảm giác được mối quan hệ của hai người họ có chút vi diệu, không biết Tô Âm nói gì với mọi người, cả lớp đều bắt đầu xa cách Hạ Diệc Sơ. Nhưng điều này Hạ Diệc Sơ cũng không để ý. Hạ Diệc Sơ đã sớm tìm người, giao cho thám tử tư nổi tiếng hình chụp và địa chỉ liên hệ của Tô Phi Vũ, yêu cầu tra ra tình hình gần đây cũng như nguyên nhân hắn xuất hiện ở thủ đô. Hạ Diệc Sơ nhớ rõ, trước kia nguyên chủ vì cùng đường, chạy ra khỏi nhà lại gặp Tô Phi Vũ, sau đó Tô Phi Vũ đêm nguyên chủ lừa bán đi Đông Hoàn, không hề tới thủ đô. Hay là, ông trời thấy cô không chủ động đi tìm tên cặn bã này trả thù cho nguyên chủ nên cố ý đưa đến trước mặt cô. Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy biểu tượng chim cánh cụt không ngừng chớp động ở góc màn hình máy tính, có người gửi tin tức. Thật đúng là nghĩ cái gì liền tới cái đó, vừa vặn thám tử điều tra Tô Phi Vũ đã gửi tin tức đến. Hạ Diệc Sơ bấm nút nhận văn kiện, chờ một lúc nhận đủ, liền mở ra xem. Thám tử tư này thật là mau mắn, văn kiện nêu rõ ràng hành tung gần nhất của Tô Phi Vũ cũng như mục đích tới thủ đô của hắn, hành động mấy năm nay của hắn đều có đủ. Kéo xuống chút nữa, tất cả đều là ảnh chụp của hắn ra vào khách sạn hoặc nói chuyện cùng những người khác. Đương nhiên, đều là chụp lén. Sau khi Hạ Diệc Sơ xem xong hàng chữ nhỏ màu đen kia, khóe miệng nhịn không được hiện lên một mạt ý cười lạnh băng, Tô Phi Vũ này, quả nhiên vẫn làm việc hại người hại mình. Mà hắn chạy tới thủ đô lần này, bởi vì trước đó hắn lừa bán một xử nữ*, thế nhưng kỳ thật cô gái đó đã không còn là xử nữ. Cho nên khi bên mua phát hiện ra, bắt hắn bồi thường tiền. (*Xử nữ: cô gái còn trinh). Đương nhiên Tô Phi Vũ không chịu, cho nên chạy. ========================= Mọi người ơi, thứ bảy này Mi thi rồi nên tuần này không có truyện. Cả nhà thông cảm nha. Thi xong Mi sẽ up bù. Cảm ơn cả nhà đã đọc.