Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Mặc Thiên Trần cùng Hạ Diệc Sơ đứng ở một bên, không cùng đứng trong đó.
Mà Thiên Cơ, đối mặt với âm thanh chất vấn phẫn nộ kia, trước sau đều vẫn duy trì thần sắc bình đạm, đừng nói là hoảng loạn, ngay cả mày đều không nhăn một chút.
Rốt cuộc, những gì phải làm, hẵn đã đều làm xong. Thánh chỉ còn ở trong ngực hắn, tự nhiên sẽ có người tới ngăn cản hết thảy.
Khi âm thanh phía sau của Mặc Quân rơi xuống đất, Mặc Nhuận Trạch sau lưng Thiên Cơ tiến lên một bước, đem người bảo hộ sau lưng, nói với Mặc Quân: "Ngũ đệ, ngươi nói bậy bạ cái gì. Sự tình phụ hoàng mọi người rõ như ban ngày, Thiên Cơ đạo trưởng cũng là vô tội, hơn nữa phụ hoàng đã hoàn thành tâm nguyện suốt đời, thoát ly nhân gian khổ hải, đi trước Tiên giới vị liệt tiên ban, ngươi như bây giờ, là nghi ngờ lựa chọn của phụ hoàng sao?"
Mặc Nhuận Trạch nói đến câu cuối cùng kia, ngữ khí mang lên một tia lãnh lệ.
Bất quá, Mặc Quân lại một chút không mua trướng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Người này là ngươi mang đến, đương nhiên giúp đỡ hắn nói chuyện. Ta chẳng qua là việc nào ra việc đó thôi, phụ hoàng đường đường một thế hệ thiên kiêu, như thế nào rơi vào kết cục như thế!" Mặc Quân vươn tay, hàn quang lấp lánh, một phen lợi kiếm từ bên hông hắn rút ra.
Mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào Mặc Nhuận Trạch, Mặc Quân nói: "Đại ca, nếu ngươi còn nhận Ngũ đệ ta, hiện tại liền tránh ra cho ta! Giết tên tiểu nhân yêu ngôn hoặc chúng(1) kia, vì phụ hoàng báo thù!"
"Ngũ đệ!" Mặc Nhuận Trạch thân hình không di chuyển nửa bước, chỉ là nhìn Mặc Quân ánh mắt mang lên một tia khói mù cùng ám trầm: "Phụ hoàng trước khi đi lưu lại thánh chỉ còn ở trên người Thiên Cơ đạo trưởng, hơn nữa Thiên Cơ đạo trưởng vẫn là phụ hoàng tự mình ngự phong quốc sư, hiện giờ, ngươi đây là muốn làm cái gì! Chẳng lẽ tưởng ngỗ nghịch thì ý chỉ phụ hoàng lưu lại không thành?"
Muốn nói Mặc Quân sở dĩ vẫn luôn dùng tài hùng biện lại không động thủ trực tiếp cố kỵ đem Thiên Cơ giết đi, đó chính là vìS ở Hoàng vừa giao thánh chỉ cho Thiên Cơ.
Bất quá, hiện giờ xem ra, nói vì di chiếu càng thích hợp.
Trong lòng Mặc Quân lúc trước còn có chút niệm tưởng, kỳ vọng phụ hoàng lựa chọn người thừa kế vương vị sẽ là chính mình, bất quá hiện tại đang nhìn Mặc Nhuận Trạch bảo hộ nhất cử nhất động của Thiên Cơ, nháy mắt trong lòng hắn liền sáng tỏ.
Chỉ sợ tên trên đạo thánh chỉ kia, trừ bỏ vị đại ca trước mắt này sẽ không còn lại ai.
Bằng không, hắn cũng không đến mức chính mình chống mũi kiếm mà không chạy thoát.
Mặc Quân trên mặt xẹt qua một mạt trào phúng, khóe môi hơi câu, đuôi lông mày mang theo một mảnh lạnh lẽo, hắn đối với Mặc Nhuận Trạch nói: "Đại ca, chúng ta cũng dứt khoát, phụ hoàng hiện giờ rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi và ta trong lòng biết rõ ràng, yêu đạo kia yêu ngôn hoặc chúng, ngươi tránh ra trước, tiểu đệ đem hắn bắt lại rồi nói."
Ý tưởng trong lòng Mặc Quân cũng chính là ý tưởng trong lòng Mặc Nhuận Trạch.
Mặc Nhuận Trạch tự nhận ba năm này bản thân mình đối với Thiên Cơ không tệ, phát hiện tài năng của hắn, hơn nữa đưa hắn đến trước mặt phụ hoàng. Thiên Cơ trong ba năm nay cũng giúp đỡ mình không ít, bằng không cũng không đến mức làm phụ hoàng coi trọng hắn.
Đối với cái tên trên thánh chỉ kia, Mặc Nhuận Trạch đã trăm phần trăm khẳng định chính là mình. Bằng không phụ hoàng cũng sẽ không biết mình cùng Thiên Cơ đạo trưởng có quan hệ, lúc sau còn đặt những đồ vặt quan trọng trên người Thiên Cơ đạo trưởng.
Nghĩ như vậy, Mặc Nhuận Trạch trên mặt xẹt qua một mạt thần sắc trấn định, thân hình che trước người Thiên Cơ đạo trưởng không có một chút xê dịch.
Thái độ Mặc Nhuận Trạch không thể nghi ngờ châm lên một tia lý trí cuối cùng trong lòng Mặc Quân. Hắn chính là giận quá hóa cười, tầm mắt gắt gao đặt trên người Mặc Nhuận Trạch, ánh mắt âm ngoan lạnh lẽo giống như loài rắn độc, hắn cười nhạo nói: "Đại ca như vậy giữ lại yêu đạo kia, sẽ không phải hết thảy chính là đại ca sai sử đi! Vì bản thân trong lòng có tư tâm, cũng dám thương tổn phụ hoàng, đại ca, ngươi thật hồ đồ!"
Đây là hành thích vua, giết phụ thân.
Mặc Nhuận Trạch cười lạnh, vừa định mở miệng cãi lại, lại nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng thái giảm hoảng sợ thét chói tai.
Mọi người không khỏi hướng tới nơi vị thái giám thần sắc sợ hãi kia, ánh mắt chằm chầm nhìn chỗ nào đó.
Đó là vị trí Sở Hoàng vừa ngồi, không biết lúc nào hai con bướm vẫn luôn bay lên mâm ngọc bày món ăn trân quý trên bàn đã rơi trên mặt đất, vô lực kích động cánh rồi tử vong. Mặt khác, một con bướm trước mặt mọi người bay lướt qua chén rượu Sở Hoàng vừa dùng, lướt qua mấy lần, cuối cùng từ không trung rơi xuống, cùng phía với con bướm trước kia, vô lực đập cánh kích động vài cái, cuối cùng chết mất.
Ở đây không có người nào là không biến đổi thần sắc, đặc biệt là Đại hoàng tử. Đại hoàng tử nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy xuống, dùng ngân chăm đặt trong chén rượu quấy một chút, lúc rút ra, ngân châm đã biến thành màu đen!
Không hề nghi ngờ, rượu này quả nhiên có độc!
"Đây là chuyện như thế nào!" Hoàng Hậu đi đến bên người Đại hoàng tử, ánh mặt đặt ở ngân châm đã đen đi, chỉ cảm thấy trán mình ngày một đau, liền ngất xỉu đi, sau lưng được các cung nữ nâng đỡ.
"Không nghĩ tới thế nhưng có người dám can đảm hạ độc phụ hoàng, chuyện này, bổn hoàng tử nhất định phải tra rõ!" Mặc Nhuận Trạch mặt âm trầm, vừa nói, ánh mắt vừa nhìn thoáng qua Mặc Quân, chạy xuống phi thăng đài, mở miệng phân phó hạ nhân đi đem toàn bộ người ngự thiện phòng ra đây.
Ngươi của ngự thiện phòng thực mau đã bị mang đến, trên đường bọn họ cũng đã biết là xảy ra chuyện, hơn nữa phát hiện Sở Hoàng uống rượu có độc, mọi người thần sắc sợ hãi, quỳ trên mặt đất kêu oan, cầu xin khoan thứ.
Mặc Quân cũng đã phản ứng lại, không cam lòng, phân phó người của mình đem những người có đụng chạm đến thức ăn tối hôm nay và những người bố trí yến hội đến, lục soát từng người.
Mọi người ở đây đều hoảng sợ, một trận mưa rền gió dữ xuất hiện trong lòng.
Ngoài ý muốn, lúc này một ma ma đột nhiên lục soát được trên người một cung nữ một bao bột phấn, lập tức có Thái y kiểm tra, chứng thực là loại độc dược này có thể làm người trí mạng.
Cung nữ kia thấy sự tình bại lộ, vội vàng hướng tới đập đầu vào một cây cột trụ gần mình nhất lại bị mấy thái giám phát hiện, đem người ngăn cản.
"Mau tra tra, đây là người cung nào." Hoàng Hậu đã tỉnh lại, được hai cung nữ nâng đỡ, không quên chú ý tiến trình nãy giờ.
"Hồi Hoàng Hậu nương nương, đây là cung nữ của Nắng Mai cung, lần này tổ chức cung yến không đủ người, là nàng chủ động tự tiến cử." Nhất đẳng đại cung nữ lập tức tiến lên nói với Hoàng Hậu.
Nắng Mai cung, tên này tuy rằng dễ nghe, nhưng vị kia trong Nắng Mai cung đã sớm bệnh qua đời hai năm nay, bên trong đều lưu lại cung nữ đánh tạp, thật đúng là khó có thể tra ra chủ tử của nàng rốt cuộc là ai.
==================================
(1) Yêu ngôn hoặc chúng: lừa dối mọi người với những tin đồn vô lý.
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
21 chương
54 chương
16 chương
116 chương
47 chương
30 chương