Edit+beta: Linhlady Trải qua Từ Hạo cẩn thận chăm sóc che chở, Tô Linh Nhi nhanh chóng bình phục xuất viện. "Tô tiểu thư, công ty thiếu gia vừa vặn có chút việc cho nên phái tôi lại đây đón ngài xuất viện." Tô Linh Nhi hơi thất vọng, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên lộ ra tươi cười sáng lạn: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi." Ngày này, Tô Linh Nhi đang ở phòng bệnh chờ Từ Hạo tới đón cô, chính là vừa vặn công ty Từ Hạo có chút việc gấp nên để Từ Minh mang theo mười mấy bảo tiêu cùng nhau tới đón Tô Linh Nhi xuất viện. Tô Linh Nhi ở dưới sự bảo vệ của bảo tiêu từ bệnh viện rời đi, thời điểm mới vừa đi ra bệnh viện chuẩn bị lên xe rời đi, đột nhiên từ một bên nhào tới một người. "Thanh Thanh......" Người kia còn không có vọt tới bên người Tô Linh Nhi đã bị bảo tiêu bên cạnh bắt áp đảo trên mặt đất. Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc cũng không có nhận ra người kia là Trương Vũ. "Thanh Thanh, Thanh Thanh......" Trương Vũ không có mệnh hô, sợ Tô Linh Nhi cứ như vậy rời đi. Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn ngồi xổm canh giữ ở cửa biệt thự Tô gia, cầu xin có thể để được Tô Linh Nhi tha thứ, sau đó một lần nữa sinh hoạt trong xã hội thượng lưu. Chính là hắn ta ước chừng đợi ba ngày ở biệt thự cũng không thấy nửa điểm bóng dáng của Tô Linh Nhi. Cuối cùng vẫn là thông qua một người giúp việc mới ở Tô gia biết được Tô Linh Nhi bởi vì thân thể không tốt nên nằm viện. Trương Vũ nghĩ mọi cách tìm được bệnh viện Tô Linh Nhi trị liệu, nhưng mà cho dù hắn ta làm bất cứ biện pháp gì đều không thể tiến vào gian phòng bệnh Tô Linh Nhi nằm. Vì thế, Trương Vũ liền cả ngày ở cửa bệnh viện chờ đợi ngày Tô Linh Nhi xuất viện. Hắn ta tin tưởng chỉ cần Tô Linh Nhi nhìn đến mình, để cho hắn ta giải thích một phen, Tô Linh Nhi nhất định sẽ một lần nữa tiếp nhận đee hắn ta trở về tiếp tục quản lý công ty, tiếp tục cuộc sống trước kia. "Thanh Thanh, là anh, anh là Trương Vũ a!" Nghe thấy thanh âm Trương Vũ, Tô Linh Nhi khinh thường cười nói: "Buông hắn ra đi." Không ngờ, bên kia Trương Vũ mới vừa bị buông ra liền lập tức bổ nhào vào bên chân Tô Linh Nhi vui sướng nói: "Thanh Thanh, em rốt cuộc chịu tha thứ cho anh." "Ha hả." Tô Thanh Thanh vô ngữ nhìn Trương Vũ, hiện tại cô thật sự rất muốn cạy đầu người trước mắt ra nhìn xem bên trong rốt cuộc bên trong đều là cái gì rắm chó không kêu đường về. "Thanh Thanh, anh sai rồi, lần này Anh thật sự sai rồi, xem như nhiều năm anh vất vả làm lụng vất vả, kinh doanh phát triển công ty, mặc dù là không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa chuyện này từ đầu tới đuôi đều là kế hoạch của tiện nhân Tô Tuệ này, đều là cô ta muốn phá hủy trong sạch của em......" Trương Vũ giống như một con chó nhà có tang, đã không có tiêu sái soái khí như ngày xưa. Âu phục nhăn dúm mặt trên tràn đầy vết bẩn. Hốc mắt hãm sâu, cùng với quầng thâm mắt nồng đậm cho thấy hai ngày này Trương Vũ chưa bao giờ ngủ ngon giấc. "Câm miệng!" Tô Linh Nhi hừ lạnh một tiếng. Nghe tiếng, Trương Vũ ngẩng đầu lên muốn bắt lấy ống quần Tô Linh Nhi lại bị bảo tiêu một chân đá văng. "Thanh Thanh, cầu xin em cho anh một cơ hội đi, về sau anh nhất định đối đãi với em thật tốt, anh cũng biết bác sĩ nói thân thể của em không thể gánh vác việc sinh con rất nguy hiểm, em yên tâm anh bảo đảm sẽ không bởi vì chuyện con cái làm khó dễ em, đến lúc đó chúng ta có thể đến bên ngoài thu dưỡng mấy đứa bé thân thể khỏe mạnh......" Nghe Trương Vũ không thực tế ảo tưởng, Tô Linh Nhi trực tiếp bị chọc cười. Hơi hơi cúi thân xuống, lộ ra một biểu tình trào phúng khinh thường. "Trương Vũ, tôi thật không rõ vì cái gì đến bây giờ anh đều như vậy khẳng định cho rằng tôi nhất định sẽ tha thứ anh đâu. Dựa vào cái gì?" Đúng vậy, dựa vào cái gì? Trương Vũ hỏi lại chính mình. Dựa vào cái gì?! Bên trong đầu Trương Vũ lập tức hiện ra đoạn thời gian lúc trước khi ở chung với Tô Thanh Thanh. "Đúng rồi!" Dựa vào cái gì! Đương nhiên là dựa vào Tô Linh Nhi đối với hắn ta là yêu. "Thanh Thanh, lúc này đây anh là thật sự biết sai rồi, em biết anh là từ đại học đến bây giờ đều không lớn có sức chống cự, cho nên em liền tha thứ cho anh đi, anh bảo đảm......" Nhìn Trương Vũ nghiêm trang tìm lý do thoái thác. Tô Linh Nhi chỉ là nhẹ giọng cười nói: "Đừng, chuyện trước kia bổn tiểu thư một chút đều không nghĩ nhìn lại." "Bổn tiểu thư?" Trương Vũ không thể tưởng tượng nhìn Tô Linh Nhi. Ở trong trí nhớ của hắt ta, Tô Thanh Thanh ở trước mặt hắn ta chưa từng có dùng qua loại xưng hô này, mà nguyên chủ làm như vậy chỉ là muốn duy trì lòng tự trọng cho Trương Vũ mà thôi, chính là Trương Vũ lại đã quên thân phận chân chính của mình, bất quá là một cái bay lên chi đầu phượng hoàng nam.